LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 82

một tiếng nổ dữ dội vang lên trên mặt biển. Vợ tôi và lũ trẻ giật nẫy mình,
sợ đến nỗi bỏ rơi tất cả những gì đương cầm trong tay.

- Cái gì thế hở bố? – Bọn trẻ con hỏi.

- Có lẽ là tiếng súng kêu cứu của một chiếc tàu đương bị nạn – Phrê-

đê-rích kêu lên – Phải đi cứu họ ngay!

- Không phải đâu! – Vợ tôi nói – Mẹ đoán rằng tiếng nổ đó xảy ra ở

chiếc tàu của chúng ta. Có lẽ các con đã đốt lửa vô ý thế nào đó để lan đến
một thùng thuốc súng.

- Có lẽ mẹ chúng nó đoán đúng đấy! – Tôi bảo vợ tôi thế - Chúng ta

phải ra ngay xem sao! Ai muốn đi nào?

Không trả lời, cả ba đứa nhỏ nhảy ào vào thuyền và sau khi đã hứa sẽ

trở về ngay với bà mẹ hay lo nghĩ, chúng tôi quay mũi thuyền. Chưa bao
giờ chúng tôi đi nhanh như thế này, bọn trẻ vì tò mò, tôi vì nóng ruột. Lại
gần chiếc tàu, tôi yên lòng vì thấy không có khói và lửa ở sườn tàu tuôn ra
và vị trí chiếc tàu vẫn không thay đổi. Đáng lẽ ghé vào chỗ cũ, chúng tôi
vòng quay mũi và hướng thuyền sang phía bên kia. Mặt biển đầy những
mảnh vỡ, sườn tàu bị phá thủng. Chiếc xuồng lớn không chút suy xuyển mà
chỉ hơi nghiêng đi một chút, lộ ra bên trong cái lỗ hổng lớn vừa bị cối thuốc
súng phá tung. Trông thấy thế, tôi reo lên, vui sướng không thể tả, khiến
bọn trẻ rất đỗi kinh ngạc vì chúng đương sửng sốt trước sự phá hoại vừa
xảy ra.

- Thắng lợi! Đại thắng lợi! Nó thuộc về chúng ta rồi, chiếc xuồng lớn

thuộc về ta rồi! Mẹo của ta đã thành công và bây giờ thì đưa nó xuống nước
cũng dễ thôi!

- À, bây giờ thì con bắt đầu hiểu rồi – Phrê-đê-rích nói – Chính bố đã

phá cho nố sườn tàu để mở đường cho chiếc xuồng lớn. Nhưng mà bố ơi,
bố sắp xếp thế nào mà khéo thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.