LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 104

Marcus nhướng mày như thể đang suy nghĩ điều tôi nói. “Ờ - thế thì đúng
là chó chết thật,” anh đồng tình. “Về điểm này thì em có lý.”

“Cô ta dám đi nghỉ tuần trăng mật của em! Có đứa khốn nạn nào lại đi
hưởng tuần trăng mật của bạn mình không cơ chứ?” Giọng tôi giờ vang lên
to hơn.

“Anh về đây. Về ngay đây.” Marcus đi xuống cầu thang, nhảy cóc hai bậc
một lúc, và khi quay lại đi theo anh, tôi bắt gặp một cảnh tượng còn đáng
buồn nôn hơn thế: Dex cúi người hôn Rachel. Hôn lên môi. Hai kẻ mua
sofa có làn da rám rắng đang hạnh phúc hôn hít nhau.

Mắt tôi chan chứa nước khi tôi chạy ù xuống cầu thang, vượt qua Marcus,
qua cả khu bán đồ cho quầy bar, lao ra cửa, bước xuống đại lộ Madison.

“Anh biết, em yêu à,” Marcus nói khi đuổi kịp tôi. Dường như đây là lần
đầu tiên anh thực sự cảm thông với tình cảnh của tôi. “Chuyện này quả
thực rất khó khăn đối với em.”

Sự dịu dàng ân cần của anh chỉ làm tôi khóc dữ hơn. “Em thật không thể tin
nổi cô ta đến Hawaii,” tôi nói, thở dồn dập. “Có loại người nào lại làm thế
chứ? Em ghét cô ta! Em muốn cô ta chết đi!”

“Em không nhẫn tâm vậy đâu,” Marcus nói.

“Được thôi. Vậy thì không chết. Nhưng em muốn cô ta nổi đầy mụn bọc
trên mặt đến nỗi dùng thuốc Accutane cũng không khỏi,” tôi nói, thầm nghĩ
trong bụng rằng bị mụn không thể chữa khỏi đúng là còn tệ hơn cả chết.

Marcus vòng tay khoác vai tôi rồi hai chúng tôi cứ thế băng qua phố 60 mà
không thèm quan sát xe cộ và suýt nữa thì đâm phải một tay chở hàng đi xe
máy. “Quên hai kẻ đó đi, Darce. Họ làm gì thì có gì quan trọng chứ?”

“Quan trọng chứ!” tôi nấc lên, thầm nghĩ không còn nghi ngờ gì nữa rồi,
Dex và Rachel đã thành một đôi. Tôi không thể vờ như không có chuyện
đó. Cảm giác hối hận khi sự đã rồi chợt ùa đến trong tôi. Lần đầu tiên tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.