LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 16

ai.

Nhưng trái lại, Rachel chỉ nhún vai và lắp bắp nói rằng không biết. Sau đó
cô nói thực ra đó là đồng hồ của cô ấy, rằng cô cũng có một cái y như thế.
Điều này thật vô lý bởi lẽ tôi đã phải mất hàng tháng trời tìm kiếm mới có
được cái đồng hồ ấy, rồi còn thay cả dây đeo bằng da cá sấu để khiến nó trở
thành món đồ độc nhất nữa. Mà kể cả khi đó đúng là chiếc Rolex Oyster
Perpetual mới tinh như cô ấy nói đi nữa, giọng cô vẫn run run, gương mặt
còn tái nhợt hơn so với lúc bình thường. Rachel có thể làm tốt mọi chuyện,
ngoại trừ việc nói dối. Vậy là tôi biết rồi. Tôi biết ngươi bạn thân nhất trên
đời của mình đã làm một việc phản trắc xấu xa không lời nào diễn tả được.

Tất cả những gì diễn ra sau đó giống như một thước phim quay chậm. Tôi
tưởng như đang nghe thấy âm thanh nền của The Bionic Woman, một trong
những chương trình ưa thích của tôi. Của chúng tôi mới đúng - vì tất cả các
tập tôi xem đều là cùng với Rachel. Tôi đứng dậy, chộp lấy chiếc đồng hồ
để trên tủ, lật nó lại, rồi đọc to dòng chữ khắc trên đó. “Yêu anh. Darcy.”
Cổ họng tôi nghẹn ứ trong khi tôi nhớ lại cái ngày tôi nhờ thợ khắc chữ lên
chiếc đồng hồ của anh ta. Lúc ấy tôi đã gọi cho Rachel và hỏi cô xem nên
khắc câu gì. “Yêu anh” chính là lời gợi ý của cô ấy.

Tôi nhìn cô chằm chằm, chờ đợi, nhưng cô vẫn không nói gì. Chỉ nhìn
chằm chằm lại tôi bằng đôi mắt nâu mở to, hai hàng lông mày không bao
giờ tỉa tót nhíu lại bên trên.

“Chuyện quái quỷ gì thế này?” tôi lạnh lùng hỏi. Rồi tôi lại gào lên hỏi một
lần nữa khi hiểu ra rằng có thể Dex đang trốn chui trốn lủi đâu đó trong căn
hộ này. Tôi xô cô ta ra để vào phòng tắm, kéo tấm rèm đánh roạt một cái.
Không có gì. Tôi xăm xăm bước tới kiểm tra tủ áo.

“Darcy, đừng,” cô ta nói, đứng chắn ngang, lưng áp vào cửa tủ.

“Tránh ra!” tôi quát lên. “Tôi biết hắn đang ở trong đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.