LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 17

Vậy là cô ta tránh lối và tôi mở tủ. Y như rằng, hắn đang ở đó, lom khom
ngồi trong góc tủ, mặc độc một cái quần lót kẻ màu xanh hải quân. Lại là
một món quà nữa tôi tặng.

“Đồ dối trá!” tôi quát vào mặt anh ta, cảm thấy mình bắt đầu thở gấp. Tôi
đã quen với kịch tính rồi. Tôi trưởng thành nhờ kịch tính. Nhưng không
phải thế này. Không phải màn kịch gay cấn mà tôi không được làm chủ
ngay từ đầu.

Dex đứng dậy, thản nhiên mặc quần áo, xỏ chân này rồi đến chân kia vào
chiếc quần jean, và kéo khóa với vẻ thách thức. Khuôn mặt anh ta không
mảy may tỏ vẻ tội lỗi. Cứ như thể tôi chỉ trách mắng anh ta vì tội lén lấy
trộm mấy tấm chăn hay dám ăn cây kem Ben & Jerry’s Cherry Garcia của
tôi vậy.

“Anh đã nói dối tôi!” tôi lại gào lên, to hơn cả lần trước.

“Cô đùa tôi chắc,” anh ta phản pháo, giọng trầm thấp. “Cô là đồ khốn,
Darcy.”

Trong bao nhiêu năm trời yêu Dex, anh ta chưa bao giờ nói với tôi một câu
như thế. Những lời sau cùng đó phải là của tôi mới đúng. Không phải của
anh ta.

Tôi cố xoay cách khác. “Anh nói không có người thứ ba nào! Thế mà anh ở
đây giở trò chim chuột với đứa bạn thân nhất của tôi!” tôi quát tháo, không
biết nên đối diện với kẻ nào trước. Tôi đang quá choáng váng trước sự phản
bội kép này.

Tôi muốn anh ta nói rằng, đúng, đây là chuyện xấu xa, nhưng không phải là
ngoại tình. Vậy nhưng tôi không nhận được lời phủ nhận nào cả. Thay vào
đó, anh ta nói: “Chẳng phải chuột chù chê khỉ rằng hôi đấy sao, Darce? Cô
và Marcus, hả? Có con cơ à? Chắc tôi chúc mừng là hợp lý rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.