LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 162

Tôi liếm môi, cố giữ vẻ bình thản. “Phải. Chắc chắn là thế rồi. Em muốn
anh đi xét nghiệm máu. Rồi anh sẽ thấy đứa bé là của anh.”

“Darcy.”

“Gì vậy?”

Dex úp mặt vào lòng bàn tay rồi lùa tay qua mái tóc dày sẫm màu. “Darcy...
Cho dù nó là con tôi thật đi nữa, tôi vẫn muốn cô hiểu rằng nó không thể
thay đổi được bất cứ điều gì giữa chúng ta đâu. Không gì hết. Cô rõ chưa?”

“Anh nói vậy là sao?” tôi hỏi, dù đã biết anh ta đang ám chỉ điều gì. Rốt
cuộc, tối qua Marcus cũng đã nói với tôi điều tương tự. Tôi đã hiểu cả rồi.

“Chuyện giữa chúng ta đã hết. Đã chấm dứt rồi. Tôi và cô không bao giờ có
thể quay lại được nữa, dù có đứa con hay không. Giờ tôi đã có Rachel.”

Tôi nhìn anh ta chằm chằm, cảm thấy cơn giận bùng lên. Tất cả chuyện này
thật quá khó tin! Thực sự tôi không thể nào hiểu nổi! Sao anh ta có thể đến
với Rachel được chứ? Tôi đứng dậy, tiến lại chỗ cửa sổ, cố gắng thở bình
thường. “Giờ cô nói thật cho tôi biết ngay đi. Nó có phải con tôi không?”
anh ta hỏi.

Tôi quay lại nhìn anh ta. Dex sẽ không chịu buông tha đâu. Sau bảy năm
yêu nhau, bạn có thể hiểu rõ tính cách của người mình yêu - và tôi biết một
khi Dex đã quyết thì có nói gì đi nữa tôi cũng không bao giờ có thể khiến
anh ta đổi ý.

Hàm anh ta nghiến đanh lại. Chẳng con lối thoát nào cho tôi nữa rồi. Vả lại,
dù trơ tráo đến đâu tôi cũng biết mình thực sự không bao giờ có thể chấp
nhận một thủ đoạn như thế, ngay cả khi đó chỉ là biện pháp nhất thời. Việc
này thật quá xấu xa, và tôi càng cảm thấy tồi tệ hơn vì đã cả gan nói ra điều
đó.

“Đã thế thì được thôi,” tôi nói, vung hai tay lên. “Nó là con của Marcus
đấy. Giờ anh vui chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.