LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 164

đều tốt đẹp cả. Chúng ta sẽ tha thứ cho nhau và tiếp tục bên nhau.” Tôi
bước lại gần, cố ôm lấy anh. Dex cứng người, co rúm như một con cún
đang muốn cưỡng lại cái ôm của đứa trẻ phấn khích quá đà.

“Dex? Được không anh?”

“Không, Darcy. Chúng ta không thuộc về nhau, không dành cho nhau.”

“Anh có yêu cô ấy không?” tôi thầm thì, thực lòng mong anh sẽ đáp
“không”, “không biết”, hoặc không trả lời.

Nhưng thay vào đó, anh lại nói, “Có, tôi yêu cô ấy.”

Nhìn ánh mắt anh, tôi biết anh nói vậy không phải để tàn nhẫn với tôi; anh
nói vậy vì lòng chung thủy với cô ta. Đó là ánh mắt kiên định nguyện gắn
bó chân thành. Là ánh mắt của người đàn ông thực thụ, thực lòng yêu cô
bạn gái mới. Tôi ngỡ ngàng nhận ra sự thủy chung xưa cũ, được xây đắp
qua bao năm trời, lại có thể bị phá bỏ và thay đổi nhanh đến thế nào. Tôi
biết mình đã mất Dex rồi nhưng vẫn khát khao đến cùng cực muốn giành
lại một ngăn nhỏ trong trái tim anh. Khiến anh sống lại trong những cảm
xúc anh đã có với tôi, dù chỉ một chút xíu.

“Tình yêu đó còn lớn hơn cả tình yêu anh dành cho em bấy lâu sao?” tôi
hỏi, cố tìm kiếm một hy vọng nhỏ nhoi.

“Đừng làm thế, Darcy.”

“Em cần phải biết, Dex ạ. Em thực sự muốn biết câu trả lời của anh,” tôi
nói, thầm nghĩ không thể nào có chuyện chỉ sau vài tuần ngắn ngủi anh đã
yêu cô ta nhiều hơn yêu tôi khi mà anh ngỏ lời cầu hôn sau bao năm chúng
tôi bên nhau. Chỉ đơn giản là không thể.

“Cô muốn biết để làm gì hả, Darce?”

“Em muốn biết, thế thôi. Anh nói đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.