LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 163

“Có chứ, Darcy. Tôi vui lắm. Không, phải nói là hết sức phấn khởi mới
đúng.” Anh ta đứng lên, giận dữ chỉ tay vào tôi. “Một việc như thế mà cô
cũng nói dối được thì chứng tỏ...”

“Em xin lỗi,” tôi ngắt lời trước khi anh ta kịp nói hết câu. Tôi lại bật khóc.
“Em biết làm thế thật hèn hạ... chỉ là em không biết phải làm thế nào thôi.
Mọi thứ đều đổ vỡ hết cả. Và... và... anh thì đến với Rachel. Anh đưa cô ta
đi nghỉ tuần trăng mật của chúng ta! Sao anh có thể đưa cô ta đi hưởng tuần
trăng mật của chúng ta chứ? Sao anh có thể làm vậy?”

Dex không nói năng gì.

“Anh đã làm thế, đúng không? Anh đi Hawaii với cô ta, đúng không?”

“Vé đã đặt không được hoàn lại mà, Darcy. Cả tiền khách sạn cũng đã
thanh toán,” anh ta nói, có vẻ hối lỗi.

“Sao anh lại làm thế? Hả? Em thấy hai người ở Crate and Barrel mua sofa
nữa chứ. Thế nên em mới biết chuyện đi nghỉ đó. Hai người đều rám nắng.
Cùng mua sofa... Rám nắng, hạnh phúc, mua sofa với nhau.” Giờ tôi bắt
đầu lảm nhảm, đúng là thảm hại không để đâu cho hết. “Anh và cô ta sẽ
chung sống cùng nhau ư?”

“Giờ thì chưa...”

“Giờ thì chưa?” tôi nói. “Tức là cuối cùng cũng sẽ làm thế chứ gì? Anh nói
thật không đấy?”

“Darcy, xin cô. Hãy thôi đi. Rachel và tôi không cố tình làm thế để khiến cô
đau lòng. Cũng giống như cô không cố tình có thai để làm tổn thương tôi
vậy. Phải không?” anh ta hỏi bằng một giọng như muốn nói “xin cô hãy
hiểu cho tôi”.

Tôi lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ nhìn một đống rác trên vỉa hè. Rồi
tôi quay lại nhìn Dex. “Xin hãy về với em,” tôi khẽ nói. “Xin anh. Hãy cho
em một cơ hội nữa. Chúng ta đã yêu nhau suốt bảy năm trời. Mọi chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.