LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 165

Dex nhìn đăm đăm xuống bàn cà phê trong một phút dài mà không chớp
mắt. Rồi anh đưa mắt nhìn quanh căn hộ, dừng lại nơi bức tranh sơn dầu vẽ
một ngôi nhà xiêu vẹo có những cột chống, bao quanh là những thửa ruộng
bậc thang và một cây sồi đơn độc. Chúng tôi đã mua bức tranh đó ở New
Orleans hồi mới yêu nhau. Bức tranh trị giá gần tám ngàn đô la, thời ấy tám
ngàn đô la có lẽ là một số tiền rất lớn. Nó là thứ có giá trị đầu tiên chúng tôi
góp tiền mua chung với tư cách là một đôi – bức tranh giống như một lời
tuyên bố gắn kết gần giống như việc không nói thành lời giữa chúng tôi.
Cũng gần giống như việc mua chung một chú chó vậy. Tôi còn nhớ mình
đang đứng trong phòng triễn lãm, trầm trồ ngắm nghía bức tranh của chúng
tôi, thì Dex nói anh rất thích cái cách bóng chiều chạng vạng đổ dài trên
hàng hiên trước nhà. Tôi nhớ anh đã nói đó là khoảng thời gian anh thích
nhất trong một ngày. Tôi nhớ cả hai đã cười với nhau khi người thư ký bọc
bức tranh bằng túi xốp hơi để tránh va đập. Sau đó chúng tôi quay về khách
sạn, làm tình và gọi món kem chuối trong thực đơn. Lẽ nào anh đã quên hết
rồi sao?

Có lẽ tôi đã quên những khoảnh khắc ấy khi bắt đầu ngoại tình với Marcus,
nhưng giờ đây tôi lại nhớ như in. Nỗi ân hận trào dâng trong trái tim tôi.
Tôi phải đánh đổi thứ gì đây để có được cơ hội làm lại từ đầu, được xóa đi
tất cả mọi chuyện với Marcus? Tôi nhìn Dex và hỏi lại một lần nữa, “Tình
yêu đó có lớn hơn tình yêu anh dành cho em không?”

Tôi chờ đợi lời đáp.

Cuối cùng anh gật đầu và nói khẽ khàng đến mức gần như thì thầm, “Có.
Anh thực sự xin lỗi, Darcy.”

Tôi nhìn anh trân trối đầy nghi hoặc, cố lĩnh hội điều anh vừa nói, sao anh
có thể yêu Rachel nhiều đến thế. Cô ấy đâu có xinh. Cô ấy đâu có vui tính.
Ngoài mấy chỉ số thông minh tầm thường ra, cô ấy có điều gì mà tôi không
có cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.