LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 167

MƯỜI SÁU

Thật không thể nào hiểu nổi. Bao nhiêu năm sống trên cõi đời này - từ
trung học, lên đại học, rồi những năm tháng tuổi hai mươi - tôi chưa bao
giờ bị một gã đàn ông nào đá cả. Không bị vứt bỏ. Không bị cho leo cây.
Không bị xúc phạm. Thế mà chỉ trong một tuần ngắn ngủi tôi đã hai lần bị
biến thành một kẻ thảm bại đến như thế này đây. Tôi chỉ còn lại một thân
một mình, tương lai vô cùng mờ mịt, chẳng biết đi về đâu.

Tôi chẳng còn Rachel bên cạnh, người vốn luôn là nguồn động viên an ủi
khi những rắc rối (không liên quan đến chuyện tình cảm) xảy đến với tôi.
Tôi cũng không còn cả mẹ đẻ cuả mình, người tôi nhất định không chịu gọi
điện về để rồi thế nào cũng phải nghe thấy những câu, “Thấy chưa, mẹ đã
bảo mà.”

Vậy là chỉ còn lại Claire, cô đến nhà thăm tôi sau khi tôi gọi điện đến công
ty xin nghỉ ốm suốt ba ngày liền. Tôi ngạc nhiên lắm, sao cô ấy lại để lâu
thế rồi mới chạy đến bên tôi, nhưng tôi đoán là vì cô không thể biết được
tôi đang tuyệt vọng đến mức nào. Trước giờ, định nghĩa của tôi cho tình
trạng tuyệt vọng là những triệu chứng trước chu kỳ.

“Cậu bị làm sao thế?” Claire hỏi, đưa mắt nhìn quanh căn hộ bừa bộn bất
thường của tôi. “Mình lo cho cậu quá. Mình gọi điện bao nhiêu lần mà sao
cậu không gọi lại?”

“Marcus đá mình rồi,” tôi ủ ê nói. Tôi quá suy sụp nên chẳng còn sức đâu
mà xoay chuyển tình thế để biến mình thành kẻ chủ động đá nữa.

Claire kéo rèm phòng khách lên. “Marcus chia tay cậu ấy à?” cô ấy hỏi với
vẻ sửng sốt cực độ.

Tôi sụt sịt gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.