LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 183

bất cứ thứ gì với người khác. Thực ra, ngày hôm đó tôi còn mặc chiếc áo
Jellies màu hồng nhạt của Annalise đến trường nữa kia.

“Long Island nằm ở phía Đông bang New York,” Ethan nói tiếp. Câu dạy
đời ấy của Ethan cho tôi thấy cậu ta rõ ràng chẳng hề tin chuyện tôi không
nghe thấy từ long. Điều đó khiến tôi xù lông nhím và lập tức ân hận vì đã
cố tỏ ra tử tế với kẻ mới đến.

“Thế cậu chuyển đến đây làm gì?” tôi đột ngột hỏi, trong bụng thầm nghĩ lẽ
ra cậu ta cứ nên ở tịt trên cái hòn đảo giả đó thì hơn.

Ethan kể rằng bố mẹ cậu ta vừa mới ly dị, mẹ cậu ta là người gốc Indiana
này nên chuyển về sống gần với ông bà ngoại ở đây. Câu chuyện đó chả có
gì hay ho cả. Annalise, người cũng có bố mẹ ly dị, bèn hỏi Ethan là bố cậu
có còn sống ở New York nữa không.

“Có. Bố mình vẫn ở đó,” Ethan đáp, lại dán mắt vào những hình vẽ nguệch
ngoạc trên đất. “Thỉnh thoảng mình đến ở với ông ấy vào những kỳ nghỉ và
vào dịp hè.”

Lẽ ra tôi đã có thể cảm thấy thương cậu ta - bố mẹ ly dị đúng là điều tệ nhất
đối với một đứa trẻ - giống như lòng cảm thương dành cho những người
phải đội tóc giả sau khi điều trị bệnh máu trắng bằng tia xạ vậy. Nhưng thật
khó mà thương một kẻ vừa biến ta thành đứa ngu dốt chỉ vì không biết một
kiến thức địa lý vớ vẩn.

Rachel lái sang chuyện khác, tránh xa đề tài ly dị, và hỏi Ethan về New
York cứ như thể ngay từ đầu ý tưởng đến bắt chuyện với Ethan là do mình
nghĩ ra vậy. Hai đứa đó lảm nhảm đủ thứ, nào là tòa nhà Empire State, Bảo
tàng Nghệ thuật Đương đại, Trung tâm Thương mại Thế giới, tất cả những
nơi Ethan từng đến thăm còn Rachel thì từng đọc được trong sách.

“Ở Indianapolis này cũng có đầy tòa nhà và viện bảo tàng lớn,” tôi tự ái
nói, thấy Ethan chả khác gì những kẻ đáng ghét lúc nào cũng nói “Ở nơi tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.