LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 208

Cô ta bật ra tiếng cười du dương. “Chị là người Mỹ?”

Tôi gật.

“Cỡ bên này khác hẳn với bên Mỹ chị ạ. Ở Mỹ, chị mặc cỡ 4 phải không?”

“Vâng,” tôi nói đầy tự hào. “Bình thường tôi vẫn vừa cỡ đó. Nhưng gần
đây mua đồ bên đó tôi cũng chọn cỡ 6 rồi.”

“Vậy thì ở đây chị phải chọn cỡ 10.”

“Ôi, ra vậy, nhẹ cả người!”

“Tôi lấy cỡ khác cho chị nhé?”

Tôi gật đầu cảm kích, đưa đống quần áo cho cô bán hàng và nhờ cô ta lấy
thêm một chiếc váy giống như cái cô ta đang mặc. Sau đó tôi nửa kín nửa
hở đứng chờ trong phòng, chăm chú nhìn cái lùm lùm hơi nhô ra nơi bụng
mình. Cứ như thể chỉ qua một đêm nó đã nhú lên vậy, nhưng còn lại thì cơ
thể tôi vẫn thon thả gọn gàng. Tôi đã không còn tuân theo chế độ luyện tập
nghiêm ngặt như trước khi cưới nữa, mà lấy cớ chỉ cần chú ý trong việc ăn
uống thì tôi vẫn có thể giữ được dáng mi nhon thêm ít nhất vài tháng nữa.

Cuối cùng khi quay lại, cô ta kêu lên, “Ôi, hóa ra chị có bầu! Em bé được
mấy tháng rồi ạ?”

“Hơn bốn tháng,” tôi nói, vuốt nhẹ ổ bụng hơi tròn.

“Bốn tháng mà trông chị vẫn đẹp hết ý,” cô ta rủ rỉ bằng thứ giọng nghe
thật thời thượng.

Tôi cảm ơn cô bán hàng và đứng tránh sang một bên để cô ta treo đồ cỡ 10
lên móc cho mình. Một tiếng sau, tôi đã mua được năm bộ đồ đẹp tuyệt,
Claire mà nhìn thấy chắc phải thèm nhỏ dãi. Trong lúc quẹt thẻ Visa, tôi
chợt nhớ ra rằng số tiền này nếu tính bằng đô la sẽ lớn hơn nhiều so với
tiền bảng Anh, nhưng tôi nhủ thầm rằng đừng bận tâm quy đổi làm gì. Chỉ
cần giả vờ như số tiền đó là đô la chứ không phải bảng Anh thôi. Với lại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.