LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 209

vài ngàn đô la thì có là gì so với cuộc sống của tôi? Chăng là cái gì hết. Đặc
biệt là khi tôi coi đấy là bước khởi đầu cho cuộc đời mới. Một khoản đầu
tư.

Và trong khi đầu tư cho chính mình, tôi nghĩ thầm có lẽ mình cũng nên tậu
thêm vài đôi giày Jimmy Choo nữa, như thế cũng rất thực tế đấy chứ, tôi có
thể diện chúng trong suốt thời gian mang thai, thậm chí cả khi từ viện về
với Alistair cùng đi bên cạnh nữa.

Tôi rời khỏi Harvey Nics, quay về con phố Sloane lung linh hào nhoáng để
ghé thăm những người bạn cũ - Christian Dior, Valentino, Hermès, Prada,
Gucci - và vô cùng sung sướng khi phát hiện ra cửa hiệu nào cũng có hàng
hơi khác một chút so với ở New York. Thế là tôi tự thưởng cho mình một
chiếc túi da nâu mang phong cách bụi với những chiếc khóa bằng đồng
tuyệt đẹp hiệu Gucci.

Mua xong món đồ cuối cùng, tôi bắt taxi về căn hộ của Ethan, mệt nhoài
nhưng hết sức thích thú với những thứ khuân về, háo hức chờ đến lúc cho
cậu ấy thấy những gì mình đã khám phá, chinh phục và thu được. Ethan
vẫn chưa về, vậy là tôi tự đi lấy một cốc kem mâm xôi và bật ti vi lên. Tôi
phát hiện ra ti vi nhà Ethan chỉ có đúng năm kênh truyền hình, thế là tôi
phải xem một loạt bộ phim sitcom chẳng vui nhộn tí nào của Anh cùng một
chương trình truyền hình thực tế xoay quanh một cửa hiệu làm tóc. Cuối
cùng, khi đồng hồ chỉ hơn mười giờ một chút, Ethan mới lò dò bước vào.

“Cậu đi đâu suốt mấy tiếng vừa rồi thế?” tôi chống nạnh hỏi.

Cậu ấy quẳng chiếc túi xuống sàn và đưa mắt liếc tôi.

“Sáng tác,” Ethan đáp.

“Sáng tác suốt nãy giờ ư?”

“Phải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.