LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 210

“Có chắc không? Người cậu có mùi như ở quán bar ấy,” tôi nói, rúc mũi
vào áo khoác của Ethan. “Đừng coi thường khả năng tiệc tùng của mình chỉ
vì mình đang mang thai.”

Cậu ấy giật tay ra, cặp mắt xanh nheo lại. “Mình chẳng tiệc tùng gì hết,
Darce. Mình đến quán cà phê để viết. Những quán cà phê đầy khói thuốc.
Mình bảo cậu rồi còn gì.”

“Nếu cậu đã nói vậy thì thôi... nhưng mình phải nói cho cậu biết rằng mình
chán muốn chết đi được. Và mình đói meo rồi đây. Từ tối đến giờ mình chỉ
có mỗi tí kem bỏ bụng. Đang mang thai lẽ ra mình không được bỏ bữa như
thế này mới phải.”

“Cậu cứ việc ăn khi không có mình,” Ethan đáp. “Ở nhà mình có sẵn đồ ăn
rồi, và trên phố chính cũng có nhiều quán lắm. Sau này nếu cậu cần thì có
một tiệm ăn Liban khá ngon tên là Al Dar... Họ không mang đến nhà nhưng
cậu có thể gọi điện đặt trước rồi ra lấy về.”

Tôi hơi tức khi thấy cậu ấy không quan tâm đến mình lắm, nhưng tôi quyết
định không lăn ra dỗi. Thay vào đó, tôi mở một màn trình diễn thời trang
nho nhỏ, cho Ethan thấy tất cả những món đồ tôi mua được, xoay người tạo
dáng trong khi cậu ấy xem thời sự.

Tôi nhận được rất nhiều lời khen qua loa, nhưng nói chung cậu ấy chẳng
mấy hứng thú với những bộ quần áo của tôi. Thậm chí trong lúc ti vi đang
đưa tin về một vụ đánh bom tự sát ở Jerusalem, Ethan còn bắt tôi im, đưa
lòng bàn tay ra gần sát mặt tôi. Đến lúc đó, tôi đành dẹp đi giấc mơ làm
thân vơi Ethan, lui về phòng bơm chiếc đệm hơi. Một lúc sau, Ethan xuất
hiện ở ngưỡng cửa với một chiếc chăn, một tấm ga trải và một chiếc gối
nhỏ. “Vậy ra cậu đã biết phải làm gì với nó rồi cơ à?” cậu ấy hỏi, trỏ vào
tấm đệm.

“Ừ,” tôi nói, ngồi trên mép đệm, hơi nhún lên nhún xuống. “Nó có một cái
bơm nhỏ. Dễ dàng hơn nhiều so với việc phải thổi hơi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.