LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 212

một người bạn thân từ hồi còn ở quê nhà cũng đã lập tức khiến tôi thấy đỡ
cô đơn. Vừa mới bắt đầu lơ mơ ngủ thì tôi chợt cảm thấy Ethan động đậy.
Mở mắt ra, tôi thấy Ethan nheo mắt nhìn mình.

“Cậu đang làm gì trên giường mình thế?”

“Xin cậu cho mình ở lại,” tôi nói. “Ngủ trong căn phòng có song sắt trên
cửa sổ mình thấy cô đơn lắm. Với lại, có lẽ đệm hơi không tốt cho lưng
mình. Xin cậu rủ lòng thương cô gái đang bụng mang dạ chửa như mình.
Đi mà, nhé?”

Ethan thốt lên một tiếng kêu khó chịu nhưng không phản đối. Vậy là tôi
được đằng chân lân đằng đầu. Người ta hay nói khi đã ở thế thượng phong
cũng là lúc phải tính đường lui, nhưng lời khuyên ấy tôi chưa bao giờ làm
được. “Cho mình đắp chăn cùng cậu được không? Mình cần hơi ấm từ
người khác. Lòng mình đang khô héo đây.”

“Đừng có bi đát thế,” Ethan càu nhàu với vẻ mệt mỏi nhưng cũng chịu dịch
sang một bên, nhấc chăn lên cho tôi.

Tôi bỏ tấm chăn đang đắp ra và chui vào trong nằm cạnh Ethan, nép mình
bên cạnh thân người mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ của cậu ấy.

“Đừng ngó ngoáy nghịch ngợm gì đấy,” Ethan lầm bầm nói.

“Không ngó ngoáy gì đâu,” tôi vui vẻ đáp và thầm nghĩ thật thích biết bao
khi có được một người bạn khác giới tốt bụng. Tôi thấy may là cả hai chưa
có gì với nhau, như thế chúng tôi mới không cảm thấy ngượng ngùng chút
nào khi nằm cùng giường. Thực ra nếu không tính đến chuyện thích nhau
hồi tiểu học thì từ xưa tới nay tôi và Ethan mới chỉ thân mật quá đà có đúng
một lần. Lần ấy chúng tôi đến dự bữa tiệc kỷ niệm mười năm họp lớp. Lúc
đó tôi hơi xỉn, rồi chẳng hiểu tôi nghĩ gì nữa - chắc tại tôi nhận ra rằng dù
cho hồi cấp ba cậu ấy có hơi kỳ quặc thì giờ đây Ethan cũng đã trở thành
anh chàng nổi nhất trong lớp. Tất cả bạn bè ai cũng khao khát được nói
chuyện với Ethan. Những lời tán dương hơi quá mức ấy khiến tôi nhìn nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.