LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 216

“Ôi, mình mê cái tòa nhà ấy lắm. Sao cậu hỏi vậy? Thế còn cậu, cậu nghĩ
thế nào?” Hỏi ngược lại đối phương luôn là một cách hiệu quả khi bạn lâm
vào tình cảnh phải nói dối.

“Mình rất thích... Còn viết bài về nó nữa cơ.”

Tôi ra chiều suy tư. “Bài báo đó nói về cái gì?”

“À, mình viết về chuyện các nghệ sĩ theo trường phái hiện đại tỏ ý chê bai
vì họ thích phong cách đối giản trong kiến trúc. Cậu biết đấy, ‘ít hơn cũng
có nghĩa là nhiều hơn’ ấy mà... Nhưng các nghệ sĩ theo trường phái hậu
hiện đại, trong số đó có Robert Venturi - kiến trúc sư người Mỹ, người đã
thiết kế tòa nhà, thì lại tin rằng một công trình kiến trúc cần hòa hợp với
không gian xung quanh... vì thế các căn phòng trong chái nhà Sainsbury
đều phản ánh những nét văn hóa cuả các tác phẩm thời Phục hưng được lưu
giữ trong đó.” Ethan hào hứng giảng giải, dù tôi thấy đề tài đó đúng là chán
chết.

Cậu ấy tiếp tục nói, “Vậy là, bên trong tòa nhà cực lớn này người ta tạo ra
đủ thứ, chẳng hạn như ảo giác xa gần với những mái vòm cong đặt song
song, càng ở xa càng thu nhỏ lại, cũng giống như ảo giác bậc thang Scala
Regia ở Vatican... bởi lẽ, theo lời Venturi thì ‘ít hơn cũng có nghĩa là nhàm
chán’.”

“Hừmmm,” tôi gật gù. “Ít hơn đúng là nhàm chán thật. Mình nhất trí với
Venturi ở điểm đó.”

Ethan chỉnh lại cặp kính rồi nói, “Cả Thái tử Charles cũng thấy vậy. Khi
xem thiết kế ban đầu của các nghệ sĩ trường phái hiện đại, vốn đơn giản
hơn nhiều so với thiết kế của Venturi, ông tuyên bố rằng tòa nhà ấy chẳng
khác gì ‘cái nhọt khủng khiếp trên gương mặt của một người bạn thân
yêu’.”

Tôi bật cười. “Mình chẳng biết cái nhọt thì thế nào, nhưng nghe có vẻ
không dễ chịu cho lắm. Phải chi có một cái như thế mọc ngay trên mũi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.