LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 215

“Thế cậu muốn làm gì nào?” Ethan hỏi.

“Ừm, các cửa hiệu vẫn mở cửa, đúng không?” tôi nói. “Vì ở đây họ không
tổ chức ngày lễ này mà?”

Cậu ấy nhăn mặt. “Vẫn còn muốn mua sắm nữa ư?”

“Chúng ta có thể đi chọn đồ cho cậu,” tôi đáp, cố gắng lôi kéo Ethan.
“Mình cực thích mua đồ cho đàn ông.” Tôi nhớ lại những lần sắm đồ cho
Dex, trông anh bảnh bao thế nào trong những bộ trang phục do tôi chọn.
Giờ đây, khi chỉ còn Rachel giúp đỡ, tôi chắc chắn anh ấy sẽ chỉ xài hàng
Banana Republic rẻ tiền thôi. Không có tôi, tủ quần áo của Dex nhất định
sẽ xuống cấp trầm trọng.

“Mình lại đang tính đến một chuyến dạo chơi thật lâu bên bờ sông Thames.
Hoặc thong thả tản bộ trong công viên Regent. Cậu đã đến đó bao giờ
chưa?”

“Chưa,” tôi đáp. “Nhưng bên ngoài lạnh buốt. Cậu thực sự muốn chơi
ngoài trời cả ngày sao?”

“Thôi được. Vậy đi thăm viện bảo tàng được không? Cậu đã đến Bảo tàng
Quốc gia chưa?”

“Đến rồi,” tôi nói dối, phần vì tôi chẳng muốn bị lôi đến đó. Các viện bảo
tàng khiến tôi ngán ngẩm, ánh sáng lờ mờ làm tôi ủ ê sầu não. Vả lại, tôi
không muốn phải nghe cậu ấy ca thán về chuyện mình suốt ngày lượn lờ ở
các cửa hiệu thay vì đến thăm viện bảo tàng. Nhưng nếu cậu ấy mà có bắt
tôi chứng minh, thì tôi cũng đã chuẩn bị sẵn lý lẽ để thanh minh rồi. Tôi sẽ
nói rằng bảo tàng và thánh đường không đến thì cũng có mất đi đằng nào
đâu, nhưng thời trang thì khác, thời trang thay đổi theo từng giây.

“Ô, thế à? Cậu chưa từng nói là đã đến đó,” Ethan đáp, giọng có chút nghi
hoặc. “Thế cậu thấy sao về chái nhà Sainsbury của bảo tàng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.