LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 219

“Ừ,” tôi vừa nói vừa run. “Đúng là lạnh thấu xương. May mà mình đi bốt.”

Ethan phát ra một tiếng ừ hử cho có trong khi chúng tôi rảo bước nhanh
hơn để giữ ấm. Lát sau, chúng tôi đã đến trước cổng công viên Holland, cả
hai đều có phần hụt hơi.

“Trong số tất cả các công viên ở London, đây là nơi mình thích nhất,”
Ethan nói và cười rạng rỡ. “Nó mang lại cho người ta một cảm giác hết sức
gần gũi và lãng mạn.”

“Cậu đang định thổ lộ điều gì với mình đấy à, Ethan?” tôi đùa, khoác tay
cậu.

Ethan đảo tròn mắt, mỉm cười, và rút tay ra. “Ờ. Mình đang định cầu hôn
đấy. Sao cậu biết tài thế?”

“Hy vọng trong túi áo của cậu có một chiếc nhẫn đính kim cương cắt kiểu
chữ nhật xếp tầng. Mình chán kiểu cổ điển lắm rồi,” tôi nói khi cả hai cùng
sánh bước trên con đường rợp bóng cây bao quanh một bãi cỏ lớn trải rộng.

“Kiểu cổ điển có phải là kiểu cắt hình tròn không?” Ethan hỏi.

“Đúng rồi.”

“Khỉ thật. Mình lại mua cho cậu một viên hình tròn to đùng. Chắc chúng ta
đành phải tiếp tục làm bạn rồi.”

Tôi khúc khích cười. “Chắc phải thế thôi.”

“Nơi này,” Ethan nói và chỉ cho tôi, “được gọi là Bãi cỏ Mộc cầu.”

“Người ta chơi mộc cầu ở đây ư?”

“Theo truyền thống thì đúng là thế. Thi thoảng mình cũng xem họ chơi mộc
cầu ở đây, nhưng chủ yếu thì họ chơi bóng đá. Vào mùa hè, đây là nơi thư
giãn của rất đông người. Đâu đâu cũng thấy người ta trải thảm nằm dài ra.
Chỉ cần nhiệt độ ngoài trời khoảng mười lăm độ thôi là người Anh đã kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.