LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 220

nhau ra đây sưởi nắng rồi... Vị trí ưa thích của mình là chỗ kia kìa,” cậu ấy
nói, chỉ tay về phía khoảng đất có bóng râm nằm ở gần rìa ngoài bãi cỏ.
“Bao nhiêu lần mình đánh một giấc ngon lành dưới bóng cây đó đấy.”

Tôi hình dung ra cảnh Ethan với một đống sổ, cố nặn óc để viết nhưng cuối
cùng lại lăn ra ngủ. Vào mùa hè, sẽ rất tuyệt khi được đến đây với cậu ấy
và đứa con của tôi cùng một giỏ đồ ăn trưa. Khi đi qua đoạn đường vòng ở
đầu bãi cỏ, cạnh đó có một nhà hát ngoài trời, tôi đã nghĩ thật mãn nguyện
biết bao khi ở bên Ethan. Thế rồi tôi lại nghĩ đến Rachel và ước gì cô ta có
thể trông thấy cảnh tôi và Ethan bên nhau cùng thong thả dạo bước quanh
một công viên ở London vào buổi sáng ngày lễ Tạ ơn như thế này. Tôi tự
hỏi không biết giờ này cô ta và Dex đang làm gì, liệu họ có quay về
Indianapolis nghỉ lễ không. Có lẽ họ đang ở trong bếp nhà Rachel, ngồi bên
ô cửa sổ lồi với cốc cà phê trên tay, và nhìn sang nhà tôi.

Tôi tự bảo mình đừng phá hỏng tâm trạng vui vẻ lúc này và lại hướng sự
chú ý về phía Ethan, cậu bạn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ điều,
tính cậu ấy xưa nay vẫn vậy. Cậu ấy nói với tôi rằng công viên này được
xây dựng trên mảnh đất trước đây thuộc về lâu đài Holland, điểm nóng
chính trị và xã hội của thành phố. Ethan giải thích rằng nó đã bị đánh bom
và phá hủy trong Thế chiến II. Cậu ấy nói công viên này hiện nuôi mấy con
công mà chúng tôi sắp được xem sau đây.

“Ôi, mình cực mê loài công.”

Ethan liếc xéo tôi rồi cười khẩy. “Mình thấy cậu cũng giống một con công
lắm.”

Tôi cho cậu biết mình coi đó là một lời khen.

“Hẳn rồi,” cậu ấy đáp và chỉ về phía một nhà hàng có tên Belvedere, nói
rằng ở đây có bữa nửa buổi ngon tuyệt, và bảo nếu tôi ngoan thì có thể cậu
ấy sẽ đưa tôi đến đó dùng bữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.