LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 224

“Không hề,” Ethan đáp rồi quết bơ lên một chiếc bánh nướng.

“Ôi, may quá, tạ ơn trời đất,” tôi nói. “Mình thực sự không hề có ý xúc
phạm đến người bạn thân nhất trên đời của mình đâu.”

Tôi muốn Ethan cảm thấy hãnh diện, thậm chí còn mong cậu ấy đáp lại tình
cảm của tôi bằng câu, “Gì chứ, cậu cũng là bạn thân nhất của mình mà.”
Nhưng không, cậu ấy không nói gì mà chỉ mỉm cười và cắn một miếng
bánh. Uống trà xong, Ethan dẫn tôi trở lại phố Kensington để ra ga tàu điện
ngầm.

“Chúng ta đi tàu điện ngầm ư?” tôi hỏi. “Sao không bắt taxi?” Tôi chẳng
thích thú gì tàu điện ngầm ở New York cả, lúc nào cũng thích taxi hơn.
Thói quen ấy vẫn không hề thay đổi khi tôi đến London.

“Cố mà chịu đi, Darce,” Ethan nói và đưa cho tôi một tấm vé màu hồng.
“Đừng có làm mất đấy. Phải có vé mới ra được ở đầu kia đấy.”

Tôi bảo với cậu ấy rằng tôi thấy hệ thống kiểm soát đó chẳng tiện lợi gì cho
lắm. “Có vẻ như sẽ có khối người làm mất vé khi đang đi tàu, rồi họ sẽ bị
mắc kẹt ở lối ra cho coi.” Ethan nhét vé vào khe, đi qua chỗ có cửa xoay rồi
xuống cầu thang. Tôi đi theo và chợt thấy mình đang đứng trên sân ga lạnh
cóng không có mái che. “Lạnh chết đi được,” tôi vừa nói vừa xoa hai bàn
tay đi găng. “Sao họ không làm sân ga kín nhỉ?”

“Đừng có ca cẩm nữa, Darce.”

“Ca cẩm gì đâu. Mình chỉ nói là trời lạnh thật, thế thôi.”

Ethan keó khóa chiếc aó khoác lông cừu lên đến tận cằm rôi nhìn xuống
đường ray. “Tàu Circle Line sắp đến rồi.”

Lát sau chúng tôi đã an tọa trên tàu. Một giọng phụ nữ Anh rất chuẩn vang
lên trên loa thông báo điểm dừng sắp tới. “Khi nào họ sẽ nói ‘xin quý
khách xuống tàu cẩn trọng’

[12]

nhỉ?” tôi hỏi. “Hay là họ không nói như

thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.