LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 226

hầm. Ăn xong, tôi trèo lên giường nằm cạnh Ethan và cảm ơn cậu ấy đã
dẫn tôi đi tham quan thành phố London.

Cậu ấy quay người sang đối diện với tôi, trao cho tôi cái nhìn nghiêm túc
đến lạ. “Có gì đâu, Darcy.”

“Đây là ngày lễ Tạ ơn tuyệt vời nhất đối với mình,” tôi nói và ngạc nhiên
thấy tim mình đập nhanh hơn. Chúng tôi nhìn nhau không rời, tâm trí tôi lại
trở về với giây phút mơ mộng ngồi trên ghế công viên. Tôi thầm hỏi liệu có
khi nào Ethan cũng bị tôi cuốn hút hay không. Và ngay lúc này đây cậu ấy
có cảm thấy như vậy không.

Nhưng Ethan đột ngột quay đi, nhỏm dậy với tay tắt đèn và nằm xuống
cách xa tôi hơn, vậy là tôi nhủ thầm rằng mình điên mất rồi. Có lẽ những
hoóc môn trong cơ thể khi đang mang thai đã khiến tôi tưởng tượng ra
những điều không có thật.

Vài phút sau, Ethan khẽ lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹt sau chiếc gối,
“Mình cũng đã rất vui, Darce ạ.”

Tôi mỉm cười một mình. Có thể đây không phải ngày lễ Tạ ơn tuyệt vời
nhất của cậu ấy, nhưng tôi tin rằng ngày hôm nay đã giúp tôi có cơ hội ở lại
London thêm một vài tuần nữa. Ethan chắc sẽ chưa muốn tôi quay về Mỹ
ngay đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.