LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 228

“Đương nhiên,” tôi đáp. “Mình không muốn mấy anh chàng tiềm tàng sợ
chạy mất dép khi còn chưa kịp chuyện trò với mình.”

Tôi bắt gặp Ethan đảo tròn mắt trước khi cậu chạy ra góc đường vẫy taxi.
Tôi thong thả đi theo, quyết định cho qua cái đảo mắt ấy và nói với cậu ấy
là trông cậu ấy cũng rất đẹp. “Mình thích chiếc quần Levi’s của cậu lắm,”
tôi nói.

“Cảm ơn. Đồ cũ rích ấy mà.”

Tôi gật và nói tiếp, “Đàn ông thường được chia ra làm hai loại, cậu biết
đấy.”

“Hai loại nào?” Ethan ngơ ngac hỏi.

“Mặc quần jean đẹp và không đẹp... Đẹp ở đây không phụ thuộc vào
thương hiệu của cái quần mà phụ thuộc vào màu sắc, độ vừa vặn và chiều
dài, tất cả những chi tiết ấy tuy nhỏ nhưng lại rất quan trọng. Còn cậu, anh
bạn thân mến, nghệ thuật diện quần jean xanh của cậu đúng là bậc thầy.”

Tôi hôn lên ngón cái và ngón trỏ, rồi làm dấu OK trong không khí.

Ethan bật cười và lấy mu bàn tay quệt trán. “Thế mà mình cứ lo.”

Tôi mỉm cười, khẽ siết một bên đùi cậu ấy mà nói, “Đi chơi thế này vui
thật... Mà chúng ta định đến chỗ nào thế?”

“Quán Đô đốc Codrington ở Chelsea.”

Nghe cái tên chán òm đó tôi bỗng thấy lo, nhưng khi bước vào bên trong
thì hóa ra cái quán lại cực kỳ sôi động, khác hẳn với cái quán rượu xấu mù
bẩn thỉu gần nhà Ethan. Ở quầy bar có rất nhiều người đang tụ tập, ai cũng
ăn diện và trông rất đẳng cấp. Ngay lập tức tôi “tia” được hai ứng cử viên,
một đang ngồi tựa vào quầy bar, miệng phì phèo điếu thuốc, người kia thì
đang nói. Tôi mỉm cười với anh chàng đang buôn chuyện, anh ta nháy mắt
với tôi một cái trong khi vẫn thao thao bất tuyệt với người bạn hút thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.