LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 227

HAI MƯƠI

Một buổi sáng tuần sau đó, tôi nói với Ethan rằng tôi vô cùng mong mỏi
được có một tối giao lưu bạn bè. Tôi đòi cậu ấy đưa đến một nơi nào đó
khác ngoài cái quán rượu kia, và giới thiệu tôi với các bạn của cậu. “Dù
sao, phụ nữ có bầu cũng không nên đến quán bar một thân một mình, đúng
không?” tôi nói.

“Có lẽ vậy,” Ethan đáp, rồi miễn cưỡng hứa thứ Bảy này sẽ rủ vài người
bạn cùng đi ăn tối.

“Đến nơi nào hoa lệ ấy nhé!”

“Mình chẳng lui tới mấy chỗ hoa lệ ấy đâu. Đến vài quán rượu kiêm nhà
hàng cao cấp một chút được không?” cậu ấy vừa hỏi vừa vớ lấy bao thuốc
và bật lửa rồi đi ra ngoài để hút.

Tôi không khoái mấy quán-rượu-kiêm-nhà-hàng hay gì gì đó, nhưng có sao
thì hưởng vậy thôi. Thế là tôi vui vẻ gọi với theo Ethan, “Sao cũng được.
Chỉ cần rủ mấy người bạn hay ho nhất của cậu thôi. Đàn ông càng tốt!”

Vậy là tối thứ Bảy, tôi khoác lên mình bộ trang phục yêu thích gồm quần
jean Seven (vẫn còn có thể cài khuy ở ngay dưới bụng), áo khoác lụa dày in
vân nổi màu ngà, giày da Moschino mới coóng và đôi khuyên tai dài đính
đá tuama-lin đẹp tuyệt.

“Trông mình thế nào?” tôi hỏi.

Ethan liếc nhanh một cái rồi phán, “Đẹp.”

“Nhìn thế này có biết được là mình đang mang bầu không?” tôi hỏi khi đi
theo cậu ấy ra ngoài hành lang. “Hay cái áo khoác che bớt bụng mình rồi?”

Ethan lại nhìn tôi lần nữa. “Chẳng rõ. Mình biết cậu có bầu rồi nên vẫn
nhìn ra, mình đoán thế. Sao? Cậu đang cố che giấu điều đó à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.