LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 250

“Mình cũng chẳng biết nữa,” tóc vàng đáp. “Lâu lắm rồi.”

Tóc nâu tặc lưỡi tỏ vẻ thông cảm trong lúc quấn túi trà lọc quanh thìa
khuấy bằng nhựa rồi dùng ngón cái và ngón trỏ bóp mạnh.

Tôi gập cuốn tạp chí lại và nhìn cô tóc vàng. Cô ta mỉm cười với tôi, giúp
tôi có cớ bắt chuyện.

“Cô bé xinh quá,” tôi nói, đưa mắt nhìn con cô ta rồi hốt hoảng nhận ra đứa
bé có thể là con trai lắm chứ. Nhìn bề ngoài đúng là rất khó đoán. Quần áo
màu vàng, mái tóc lơ thơ, đồ dùng không phân biệt con trai hay con gái.

“Cảm ơn cô,” tóc vàng nói.

Tốt. Vậy là tôi đã đoán đúng. “Cô bé tên gì vậy?”

“Natalie.”

“Chào Natalie,” tôi nói bằng giọng ngân nga cao vút. Natalie không thèm
để ý đến tôi, cứ cố chộp lấy cái bánh của mẹ. “Cháu được mấy tháng rồi?”

“Hai mươi hai tuần.” Tóc vàng mỉm cười và nựng nịu đứa con trên đầu gối.

“Vậy là... bao nhiêu nhỉ? Năm tháng à?”

Cô ta bật cười. “À, vâng. Xin lỗi cô. Còn nhớ hồi chưa sinh Natalie tôi cứ
thắc mắc không hiểu các bà mẹ tính tuổi con theo tuần để làm gì. Tôi đoán
đó là ảnh hưởng kéo dài của việc mang thai.”

Tôi gật đầu, nhận thấy cô tóc nâu nhìn tôi từ đầu đến chân một cách tò mò
như muốn hỏi, “Vậy còn cô thì sao hả cô người Mỹ, sao ngồi đây một mình
vào ngày thường thế?”

“Vâng, tôi hiểu. Tôi cũng được mười tám tuần rồi...”

“Cô có thai ư?” cả hai người đồng thanh ré lên cứ như thể tôi vừa nói với
họ là mình đang hẹn hò với hoàng tử William vậy. Thật tuyệt khi cuối cùng
cũng có người phấn khích đôi chút trước tin tức này của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.