LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 251

“Vâng,” tôi nói, kéo vạt áo khoác ra và đưa bàn tay trái không có nhẫn lên
xoa nhẹ trên bụng. “Thực ra lần đầu tiên tôi cảm thấy em bé đạp là vào
sáng nay đấy.”

Bất giác tôi thấy buồn buồn khi phải chia sẻ tin tức trọng đại này với hai
người xa lạ, nhưng tôi tự nhủ rất có thể họ sẽ trở thành những người bạn
mới của tôi. Thậm chí còn là bạn thân đến cuối đời ấy chứ.

“Chúc mừng cô!” tóc vàng reo lên.

“Mang thai mười tám tuần rồi mà trông cô vẫn đẹp thế!” tóc nâu nói.

Tôi mỉm cười khiêm nhường, cảm giác ấy dường như rất chân thật. “Cảm
ơn các chị.”

“Là con trai hay con gái vậy?” tóc nâu hỏi.

“Tôi chưa biết nhưng khá chắc chắn đó là con gái.”

“Tôi cũng cảm thấy y như vậy,” tóc vàng nói, xoa mái tóc tơ của Natalie.
“Tôi tin rằng nó là con gái dù chẳng có căn cứ nào hết.”

“Vậy chị có tìm hiểu trước khi sinh bé không?”

“Không, tôi muốn bất ngờ,” cô ta nói. “Nhưng chồng tôi thì biết trước rồi.”

Tôi nhướng mày. “Chồng chị biết mà chị lại không ư?”

Cô ta gật đầu. “Ông bác sĩ tôi đến khám đã cho anh ấy xem qua màn hình
máy siêu âm trong khi tôi nhắm mắt. Chồng tôi thề sẽ không nói cho bất cứ
ai hết. Kể cả bà nội bà ngoại, dù họ muốn biết đến chết đi được.”

“Không thể tin nổi anh ta lại giữ kín được chuyện đó! Thật phi thường,” tôi
nói.

“Chồng cô ấy tuyệt thế đấy,” tóc nâu nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.