LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 256

Meg giải thích rằng ở Anh chỉ thầy thuốc nội khoa mới được gọi là bác sĩ -
nguyên do bắt nguồn từ thời Trung cổ, cái thời mà tất cả bác sĩ ngoại khoa
đều là những tay đồ tể, nên chỉ được gọi là “anh” thôi.

“Thế hồi ở New York cô làm nghề gì?” Charlotte hỏi. “Tôi làm PR...
Nhưng bây giờ tôi muốn chuyển sang lĩnh vực khác. Một nghề gì đó giúp
đỡ những người nghèo khổ, già yếu hoặc ốm đau,” tôi thành thật đáp.

“Cô tốt thật đấy,” Charlotte và Meg đồng thanh nói. Tôi cười.

Meg nói rằng có một nhà dưỡng lão nằm ngay góc phố, sau đó cô ấy vẽ sơ
đồ cho tôi lên tờ giấy ăn, viết cả địa chỉ và số điện thoại của cô ấy ở mặt kia
nữa. “Thứ Bảy cô nhớ đến nhé,” Meg nói. “Chúng tôi mong được gặp cô
lắm. Cả Si nữa.” Cô ấy nháy mắt với tôi.

Tôi mỉm cười, uống nốt tách cà phê rồi chào tạm biệt hai người bạn mới
quen.

Tối đó, lúc Ethan về, tôi đang ngồi đợi cậu ấy cùng với đĩa xa lát Hy Lạp tự
tay làm và một ly rượu vang đỏ trong tiếng nhạc cổ điển du dương.

“Cậu đã về!” tôi nói, mỉm cười lo lắng khi đưa cho cậu ấy ly rượu.

Ethan dè dặt đón lấy, hớp một chút rồi đưa mắt nhìn quanh. “Trông gọn
gàng quá. Lại thơm tho nữa. Cậu đã dọn dẹp đấy à?”

Tôi gật. “Ừ. Mình lau rửa kỳ cọ hết. Mình còn dọn cả phòng cho cậu,” tôi
nói, rồi không ghìm được, tôi thêm vào, “Còn nghĩ mình là đứa bạn không
ra gì nữa không?”

Cậu ấy nhấp rượu và ngồi xuống sofa. “Mình có thực sự nói thế đâu.”

Tôi ngồi xuống cạnh Ethan. “Có đấy.”

Cậu ấy mỉm cười hờ hững. “Câụ có thể là một người bạn tốt khi cậu cố
gắng, Darce. Hôm nay cậu đã rất cố gắng. Cảm ơn cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.