LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 257

Cô nàng Darcy trước đây chắc hẳn sẽ muốn Ethan rút lại những gì đã nói,
sẽ chờ đợi một lời xin lỗi rối rít và một món quà nho nhỏ. Nhưng không
hiểu sao chỉ một câu “cảm ơn cậu” giản đơn ấy với tôi cũng đã là đủ rồi.
Tôi chỉ muốn làm hòa với cậu ấy và sống tiếp thôi.

“Đố cậu biết sáng nay có chuyện gì?” tôi nói, háo hức muốn chia sẻ với cậu
ấy. Ethan chưa kịp đoán, tôi đã buột miệng, “Mình cảm thấy em bé đạp
đấy!”

“Chà!” Ethan nói. “Lần đầu tiên phải không?”

“Ừ. Nhưng từ đó đến giờ mình chẳng cảm thấy gì nữa. Không biết có vấn
đề gì không nhỉ?”

Ethan lắc đầu. “Không sao đâu. Mình nhớ hồi Brandi có bầu... một hôm cô
ấy cảm thấy em bé đạp, thế rồi mấy hôm sau lại chẳng có gì. Bác sĩ nói
rằng khi mẹ hoạt động nhiều thì em bé ít cựa quay hơn, vì việc đó giống
như là ru nó ngủ vậy,” cậu ấy nói với ánh mắt thoáng buồn như thể việc
Brandi phản bội vẫn khiên cậu ấy đau lòng vậy.

“Cậu có buồn khi nghĩ đến cô ta không?” tôi hỏi.

Ethan đá đôi giày Puma ẩm ướt ra, cởi tất rồi gác chân lên bàn uống nước.
“Buồn vì Brandi thì không, nhưng đôi khi nghĩ đến Milo thì có.”

“Milo? Gã đàn ông mà Brandi đã len lút lằng nhăng hả?”

“Không. Milo là tên đứa bé.”

“Ồ,” tôi ngượng ngung đáp, biết rằng lẽ ra mình phải nhớ chi tiết ấy. Tôi
nhìn Ethan, tự hỏi không biết Rachel sẽ an ủi như thế nào nhỉ. Cô ấy luôn
biết cách nói ra những điều hợp lý, khiến người khác cảm thấy vui hơn.
Không nghĩ ra được điều gì hay ho nên tôi đành im lặng chờ Ethan nói tiếp.

“Suốt chín tháng trời mình cứ ngỡ sắp được làm cha. Hôm nào Brandi đi
khám bác sĩ mình cũng đi cùng, và vô cùng yêu những bức hình chụp siêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.