LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 259

“Dù cậu cho rằng mình là một bà mẹ tồi?” tôi hỏi, cố gắng kiềm chế để
không nói với cậu ấy về tờ danh sách của tôi. Tôi muốn mình phải tiến bộ
hơn nữa rồi mới thổ lộ.

“Cậu sẽ hiểu ra nhiều điều thôi,” Ethan nói, siết lấy tay tôi. “Mình tin ở
cậu.”

Tôi nhìn cậu ấy và cái cảm giác khi chúng tôi ngồi bên nhau trên băng ghế
ở công viên Holland trong ngày lễ Tạ ơn lại bùng lên. Tôi muốn hôn Ethan.
Nhưng dĩ nhiên là tôi không làm vậy. Tôi tự hỏi sao mình lại dằn lòng,
trong khi trước đây tôi luôn để ham muốn dẫn đường mà chẳng mấy bận
tâm đến hậu quả. Có lẽ bởi vì với Ethan tôi không có cảm giác như mình
đang lao vào một cuộc chơi giống như với Marcus và rất nhiều anh chàng
khác trước đây. Có lẽ bởi làm thế tôi sẽ mất nhiều hơn là được. Đi quá ranh
giới tình bạn chắc chắn sẽ khiến tôi làm mất đi một người bạn. Mà trong
năm nay, để mất một người bạn tốt với tôi là đủ lắm rồi.

Tối muộn ngày hôm đó, sau khi cùng tôi xem thời sự, Ethan quay sang nói,
“Nào, đến giờ buông màn đắp chăn rồi, Darce.”

“Buông màn đắp chăn trong phòng cậu ấy hả?” tôi hỏi đầy hy vọng.

Ethan bật cười. “Ừ. Phòng mình.”

“Vậy đêm qua chắc cậu nhớ mình lắm nhỉ?” tôi nói.

Cậu ấy lại cười vang. “Chưa đến mức đó đâu.”

Nhưng nhìn nét mặt cậu ấy, tôi biết đúng là Ethan nhớ tôi thật. Tôi cũng
biết cậu ấy hơi hối hận vì đã cãi nhau với tôi, dù cho nhiều điều cậu ấy nói
rất đúng. Ethan mến tôi, bất kể tôi còn nhiều khuyết điểm, và khi chìm vào
giấc ngủ bên cạnh cậu ấy, tôi thầm nghĩ cậu ấy hẳn sẽ còn mến cô nàng
Darcy mới mẻ biết hoàn thiện mình hơn nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.