LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 261

nói, trong đầu thầm chỉnh trang lại khu sảnh tối tăm, tồi tàn này.

“Thế cô có kinh nghiệm trong lĩnh vực gì?” ông ta hỏi. “Tôi từng làm việc
trong ngành quan hệ công chúng,” tôi nói, đưa cho ông ta bản lý lịch. “Đó
là công việc lấy con người làm trung tâm, cần phải giao tiếp nhiều.” Rồi tôi
xào xáo lại những gì đã viết trong thư xin việc và kết lại bằng câu, “Điều
quan trọng nhất là tôi chỉ muốn góp phần đem lại niềm vui cho các cụ già
cao tuổi ở đất nước đáng yêu này.”

Ông Dobbs nhìn tôi với vẻ nghi hoặc và hỏi tôi có giấy phép lao động ở
nước ngoài không.

“Ừm... không,” tôi nói. “Nhưng chăc chắn chỉ cần mấy cái ‘nháy mắt thúc
khuỷu tay’ là đâu vào đấy ngay ấy mà, phải không nào?”

Ông ta nhìn tôi trân trối rồi hỏi tôi đã từng làm việc ở nhà dưỡng lão bao
giờ chưa. Tôi ngập ngừng định nói dối, vì chắc gì ông ta đã dám gọi điện
thoại quốc tế để kiểm tra xem tôi có nói thật hay không. Nhưng trong một
tích tắc tôi nghĩ rằng nói dối là điều không thể chấp nhận được với cô nàng
Darcy mới. Hơn nữa, tôi đâu cần phải lừa dối để có được một công việc.
Vậy là tôi nói rằng chưa, tôi chưa làm việc ở nhà dưỡng lão bao giờ, rồi
thêm vào, “Nhưng xin ông cứ tin ở tôi, ông Dobbs, tôi có thể đáp ứng được
mọi việc ở đây. Công việc trước đây của tôi ở Manhattan cũng đầy thách
thức mà. Tôi đã làm việc nhiều giờ và rất thành công.”

“Hừm. Rất tiếc, Dicey,” ông ta nói bằng giọng không chút lăn tăn.

“Tôi là Darcy.”

“Phải. Rất tiếc, Darcy. Chúng tôi không thể nhận bừa ai đó vào làm ở đây
được. Cô cần phải có các kỹ năng và kinh nghiệm cần thiết trước đã.” Ông
ta đưa trả lại tôi tờ lý lịch.

Nhận bừa ai đó ư? Ông ta có bị làm sao không đấy? Tôi chợt nghĩ đến
cảnh cô em dâu tương lai của tôi vừa lau nước dãi cho các cụ già vừa ngâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.