LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 265

“Chào Darce,” Ethan đáp trong lúc bước tới chỗ tôi. “Việc với nhà dưỡng
lão thế nào rồi?” Chắc chắn cậu ấy đã về nhà trước khi đến đây, bởi tôi có
để lại lời nhắn nói mình sẽ đi tìm việc.

“Không tốt lắm. Nhưng mình có mua báo để xem mục rao vặt đây. Cậu
ngồi đi,” tôi nói, cầm túi và sổ lên để nhường ghế cho Ethan. “Cậu tới đây
thật vui quá, mình vừa nghĩ đến cậu xong. Mà cái thứ kỳ lạ này dùng thế
nào vậy nhỉ?” tôi hỏi, ra hiệu về phía bộ lọc. Ethan không ngồi mà rướn
người qua bàn, nhanh tay đặt bộ lọc lên cốc của tôi, tay kia rót nước trong
ấm.

“Ngồi đi,” tôi nhắc lai .

Cậu ấy hắng giọng, có vẻ bối rối. “Ừm... thực ra mình đến đây để gặp một
người bạn.”

“Ơ, thế à... bạn nào vậy?” tôi hỏi, sợ rằng Phoebe sắp tới.

“Cô ấy ngồi ngay đằng kia.” Ethan chỉ tay về phía

Madeline và khi cô ta ngẩng lên nhìn, cậu ấy nháy mắt với cô ta một cái -
không phải kiểu tán tỉnh thiếu đứng đắn như một số gã đàn ông khác, mà
rất dễ thương và thân mật, giống ông già Noel nếu như ông ta gầy hơn và
trẻ hơn.

Madeline giơ ngón út vẫy Ethan và nhấp một chút cà phê cappuccino trong
cốc thủy tinh. Sau đó cô ta khẽ mỉm cười với cậu ấy, một nụ cười kín đáo
riêng tư. Khi ghép nụ cười ấy với ba từ mon petit chou, tôi bắt đầu hiểu ra
ẩn ý... Ethan có bạn gái. Cô ta không chỉ hấp dẫn mà còn là người Pháp nữa
chứ!

Ethan cười đáp lễ, sau đó cúi nhìn tôi. “Cậu có thể sang ngồi chung với bọn
mình, Darce.”

Nhưng tôi biết cậu ấy chỉ mời lấy lệ thôi. “Không sao. Cậu cứ đi đi,” tôi nói
nhanh, cảm thấy xấu hổ khi tưởng rằng lúc nào Ethan cũng là “lính phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.