LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 267

Nhưng mặt khác tôi lại thấy ngai ngại, như thể cứ lén chuồn ra cửa mà
không ai hay biết thì có lẽ tốt hơn. Điều đó thật kỳ cục, chẳng giống tôi
chút nào vì tính tôi xưa nay luôn thích giao tiếp, không hiểu sao việc Ethan
có bạn gái lại có thể khiến tôi thay đổi như thế.

Trong lúc đứng bên quầy thanh toán cách đôi chim câu một quãng, tôi có
thể nghe thấy chất giọng Pháp trầm trầm của Madeline và tiếng cười khanh
khách vui tươi của Ethan. Tôi đưa hóa đơn thanh toán cho cô phục vụ cùng
một tờ mười bảng, và bỏ số tiền thừa cô ta trả lại vào chiếc đĩa nhỏ đựng
tiền boa. Sau đó, đúng lúc cất bước đi ra thì tôi nghe thấy Ethan gọi, “Ê,
Darce. Lại đằng này một chút.”

Tôi quay lại, giả vờ nhìn quanh như thể quên hẳn cậu ấy cũng đang ở đây
với một cô gái. Rồi tôi mỉm cười tươi và bước lại chỗ hai người.

“Chào cậu,” tôi bình thản nói.

“Đây là Sondrine,” Ethan giới thiệu. “Sondrine à, đây là Darcy.”

Sondrine ư? Tên gì đến là kỳ cục. Tôi chăm chú quan sát cô ta. Làn da mịn
màng không tì vết, cặp lông mày cong cong hoàn hảo. Kể từ khi rời New
York đến nay tôi thậm chí còn chưa tỉa lông mày.

“Rất vui được làm quen, Sondrine,” tôi nói, chợt thấy dáng đứng của mình
giống hệt phụ nữ mang thai: hai đầu gối khép chặt, tay đặt lên bụng. Tôi
buông hai tay xuống, cố tạo dáng quyến rũ hơn.

“Tôi cũng vậy,” Sondrine rù rì nói bằng giọng gợi cảm.

Chúng tôi trò chuyện qua lại vài câu nữa, rồi sau đó, để Ethan khỏi đánh
giá thấp tầm quan trọng của tôi trong cuộc sống của cậu ấy - hoặc là quên
hẳn chuyện phải kể về tôi – tôi chào tạm biệt và hẹn gặp cậu ấy ở nhà. Tôi
nhìn mặt Sondrine xem cô ta có thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên hay lo lắng không
nhưng chẳng thấy gì cả. Bước ra khỏi quán Muffin Man và vòng qua góc
phố để trở về căn hộ của Ethan, tôi chợt thấy nuối tiếc khó tả, gần như là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.