LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 268

buồn bã. Tôi cảm thấy bé con trong bụng mình lại đạp và tôi khẽ thì thầm
với nó, “Ethan có bạn gái rồi. Không hiểu sao điều ấy khiến mẹ buồn quá.”

Mãi đến tối muộn ngày hôm ấy tôi mới gặp lại Ethan khi cuối cùng cậu ấy
cũng quay về mà không dắt theo Sondrine.

Lúc đó tôi đang mơ mơ mang màng, nằm dài trên sofa nghe CD của Norah
Jones trong lúc chờ cậu ấy với cảm giác lo âu từ trong sâu thẳm.

“Mấy giờ rồi vậy?” tôi hỏi.

“Khoảng mười giờ,” Ethan đứng nhìn tôi đáp. “Cậu ăn gì chưa?”

“Ăn rồi, còn cậu?” Ethan gật.

“Cậu đã đi đâu thế?” tôi hỏi, cảm thấy mình y như một bà vợ đa nghi vừa
phát hiện ra vết son hồng trên cổ áo sơ mi trắng của chồng.

“Viết sách.”

“Hẳn rồi,” tôi nói, cố tỏ ra vui vẻ như không.

“Cậu nói thế nghĩa là sao?” Ethan hỏi, ra hiệu bảo tôi dịch sang một bên,
lấy chỗ cho cậu ấy.

Tôi nhấc chân lên cho Ethan ngồi xuống, rồi gác hai bàn chân lên đùi cậu.
“Nghĩa là, có thật cậu đi viết sách không, hay là hẹn hò với Sondrine?” tôi
hỏi bằng giọng ngân nga giống kiểu bọn trẻ con hay trêu chọc, “Ethan và
Sondrine ngồi trên cây, H-Ô-N N-H-A-U!”

“Mình làm việc thật mà,” cậu ấy ngây thơ đáp lại, rồi cố tình đánh trống
lảng bằng cách hỏi tôi hôm nay đã làm những gì.

“Mình tìm việc. Gọi điện đến một số nơi. Lên Internet tìm thử.”

“Kết quả ra sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.