LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 270

“Một lần vào tuần trước, và hôm nay nữa là hai.”

“Tuần trước cậu ăn tối với cô ta à?” tôi hỏi, cố nhớ xem những hôm nào
Ethan về nhà muộn. “Không. Bọn mình ăn trưa.”

“Ở đâu?”

“Một quán nhỏ ở khu Notting Hill.”

“Hai người có chia đôi tiền không?”

“Không. Mình trả hết... Bài hỏi cung sắp xong chưa?”

“Chắc là xong rồi. Mình chỉ không hiểu sao cậu không kể cho mình nghe
về cô ta.”

“Mình cũng chẳng biết nữa. Chuyện có gì đâu mà kể,” Ethan nhún vai đáp,
vừa nói vừa xoa bóp gót chân trái cho tôi, rồi chuyển sang chân phải. Tôi
chẳng nhớ nổi lần gần đây nhất mình được ai đó mát xa chân cho là khi nào
nữa. Cảm giác còn thích hơn cả lên đỉnh. Tôi nói với Ethan như thế. Cậu ấy
trao cho tôi nụ cười tự mãn mà tôi ngầm hiểu là: “Là cậu chưa bao giờ lên
đỉnh với mình đấy thôi.” Tự nhiên trong đầu tôi hiên ra hình ảnh Ethan và
Sondrine trong bộ dạng lõa thể đẫm mồ hôi. Tôi tưởng tượng cảnh hai
người đó hút chung một điếu thuốc sau cuộc mây mưa. Chắc chắn cô ta
nghiện thuốc thì giọng nói mới khàn như thế chứ.

“Kể cho mình nghe về Sondrine đi,” tôi nài.

“Cũng chẳng có gì nhiều nhặn... Mình gặp cô ấy ở Phòng tranh Tate. Bọn
mình đến đó xem triển lãm,” cậu ấy vừa nói vừa nắm tay lăn lăn trên lòng
bàn chân tôi.

“Rồi sao nữa, hai người làm quen với nhau trong lúc đứng xem tranh à?”
tôi hỏi, nhớ lại lần đến Phòng Trưng bày Quốc gia cùng Ethan và tự hỏi sao
cậu ấy lại không rủ mình đến Tate nhỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.