LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 271

“Không. Bọn mình gặp nhau ở quán cà phê của viện bảo tàng. Cô ấy xếp
hàng ngay sau mình. Mình lấy được cái bàn trống duy nhất còn lại. Cô ấy
xin phép được ngồi cùng,” Ethan nói. Tôi có thể nghe thấy câu chuyện còn
được kể đi kể lại nhiều lần mỗi khi có ai đó hỏi Ethan và Sondrine gặp
nhau như thế nào. Tôi có thể hình dung ra cảnh Sondrine khoác tay cậu ấy
và kết lại bằng một câu bẽn lẽn, “Anh ấy có cả phần xa lát Caesar lẫn chiếc
bàn trống cuối cùng!”

“Câu chuyện đáng yêu ghê,” tôi nói.

Cậu ấy không thèm để ý đến câu chọc ngoáy của tôi. “Sau đó bọn mình
cùng nhau tham quan bảo tàng một vòng.”

Chuyện này có vẻ quá giống với giấc mơ Alistair của tôi. Tôi nuốt nước
bọt, cố nghĩ xem ngực mình thắt lại thế này nghĩa là sao. Nó giống như
cảm giác ghen tị hòa lẫn với nỗi lo lắng, cô đơn vậy.

Tôi còn định hỏi thêm chục câu nữa, nhưng rồi quyết định tốt nhất là nên
dừng lại. Chừng ấy là đủ lắm rồi. Thay vào đó, chúng tôi cùng nghe Norah
Jones. Ethan nhắm mắt lại, tay vẫn mát xa chân cho tôi, và cuối cùng cậu
ấy lên tiếng, “Hôm nay ở quán Muffin Man trông cậu rất có dáng bà bầu.”

“Ý cậu bảo mình béo à?” tôi hỏi, nghĩ đến cổ tay thon nhỏ yếu ớt của
Sondrine. So với cô ta thì tôi quá là cường tráng.

“Không phải béo. Mà là ra dáng bà bầu.”

“Vừa bầu vừa béo.”

Cậu ấy lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn tôi với vẻ mặt rất lạ. “Không. Có bầu và
thật rạng ngời.”

Tôi bỗng thấy râm ran khắp người và biết là mình đang cười tươi rói. Tôi
cám ơn cậu ấy, cảm thấy ngượng ngùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.