LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 272

Ethan vẫn nhìn tôi đăm đăm giông như khi ta nhìn người khác để cố nhớ ra
họ là ai, tên gì. Cuối cùng, cậu ấy nói, “Cậu thực sự tỏa sáng như vậy đấy.”

“Cảm ơn cậu,” tôi lặp lại một lần nữa. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong
một giây ngắn ngủi, và cả hai vội vã quay đi.

Chúng tôi không nói gì với nhau một lúc lâu. Rồi Ethan bất ngờ quay sang
tôi. “Darce, có điều này mình muốn hỏi... vì sao hôm nay cậu lại đến nhà
dưỡng lão?”

“Mình bảo cậu rồi mà. Mình đến xin việc.”

“Mình biết. Nhưng sao lại chọn nơi đó trong khi cậu có kinh nghiệm làm
PR?”

“Vì mình muốn giúp đỡ mọi người. Muốn cảm thông và thấu hiểu, đại loại
thế.”

Ethan lắc đầu, khẽ bật cười. “Cậu đúng là cô nàng quá khích.”

“Cậu nói thế là sao? Chả phải chính cậu đã bảo mình cần phải thay đổi còn
gì. Phải bớt nông cạn đi, vân vân,” tôi nói, chợt nhận ra mình khao khát đến
nhường nào được Ethan ghi nhận những nỗ lực của mình.

“Không cần phải thay đổi mọi điều ở con người cậu, Darce. Và đương
nhiên là cậu cũng không cần phải đến làm việc ở nhà dưỡng lão để biến
mình thành người tốt.”

“Hừm, thế cũng tốt. Vì mình không được nhận.” Tôi mỉm cười. “Thú thật
với cậu là mình không thực sự muốn làm việc với những người cao tuổi
đâu.”

“Ừ. Cậu đâu cần phải đóng vai thầy tu khổ hạnh. Cứ tìm một công việc cậu
thích và kiếm vài đồng là được. Nếu có thể khiến thế giới này tốt đẹp hơn
một chút thì càng tốt. Nhưng cậu vẫn phải sống thật với chính mình.”

“Sống thật với chính mình ấy hả?” tôi nói với nụ cười châm chọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.