LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 274

HAI MƯƠI BA

Sáng hôm sau tôi gọi điện cho bác sĩ Moore, người mà Meg và Charlotte đã
giới thiệu. May thay anh ta có một buổi hẹn nhưng lại bị hủy, vậy là tôi bắt
tàu điện ngầm tuyến Circle Line đến phố Great Portland, rồi theo chỉ dẫn
trong cuốn A to Zed, tôi tìm tới phòng khám của anh ta trên phố Harley -
một khu chung cư cổ rất đẹp, phần lớn trong số đó hình như đều được sử
dụng làm phòng mạch.

Tôi đẩy canh cửa nặng nề màu đỏ và bước vào tiền sảnh lát đá cẩm thạch, ở
đó người lễ tân đưa cho tôi phiếu khám để điền các thông tin cần thiết rồi
bảo tôi ngồi đợi ở phòng chờ có lò sưởi. Lát sau, một phụ nữ lớn tuổi đẫy
đà xuất hiện và giơi thiệu mình là Beatrix, nữ hộ sinh của phòng khám. Bà
ta gọi đến tên tôi và dẫn tôi đi lên nhịp cầu thang xoắn ốc rất lớn, dẫn đến
một căn phòng khác trông hệt như phòng trưng bày trong viện bảo tàng.

Beatrix giới thiệu tôi với vị bác sĩ ngồi sau chiếc bàn gỗ màu nâu cánh gián
trong lúc anh ta đứng lên, đi vòng qua bàn và lịch thiệp chìa tay ra. Tôi vừa
bắt tay vừa quan sát gương mặt anh ta. Với gò má cao, cặp măt to màu nâu
và sống mũi khoằm, Moore trông khá điển trai. Thêm nữa, anh còn ăn vận
rất nhã nhặn, với bộ vest màu xanh hải quân và cà vạt màu lục. Anh ta gật
đầu mời tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Sau khi chúng tôi đều đã an tọa, không hiểu sao tự nhiên tôi lại buột miệng,
“Tôi cứ tưởng bác sĩ phải mặc áo blu trắng.”

Moore thoáng mỉm cười đáp, “Màu trắng không hợp với tôi.” Kiểu phát âm
chuẩn xác của người có học thức khiến cho câu đùa thân mật ấy nghe cứ
như lời thoại trong vở kịch của Shakespeare vậy.

Beatrix lẩm nhẩm nói rằng sẽ quay lại ngay, và Moore lịch sự hỏi thăm tôi
vài câu để làm quen: đại loại như trước đây tôi sống ở đâu, chuyển đến Anh
từ bao giờ, và khi nào thì tôi lâm bồn. Tôi trả lời tất cả một cách thoải mái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.