LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 276

“Vâng, xong cả rồi,” tôi nói.

Moore mỉm cười, ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ và cao bên cạnh tôi, trong
lúc Beatrix mặt mũi nghiêm nghị đi lại xung quanh.

“Đươc rồi, Darcy,” bác sĩ Moore nói. “Cô nằm dịch xuống dưới một chút
và đặt chân lên bàn đạp. Tôi sẽ khám nhanh cổ tử cung của cô. Cô sẽ cảm
thấy hơi bị ép một chút.”

Anh ta đi đôi găng cao su vào rồi dùng hai ngón tay kiểm tra cổ tử cung của
tôi. Tôi nhăn mặt trong lúc anh ta khẽ lẩm bẩm, “Cổ tử cung khép chặt và
cao. Tốt lắm.”

Sau đó anh ta cởi găng ra bỏ vào thùng rác nhỏ rồi kéo tấm che bằng giấy
xuống cho tôi và bóp một chút gel trong lên bụng tôi. “Hơi lạnh một chút,
cô chịu khó nhé.”

“Không sao ạ,” tôi đáp, thầm biết ơn sự quan tâm tận tình của anh ta.

Anh ta di đầu siêu âm quanh vùng bụng tôi, một hình ảnh đen trắng mù mờ
hiện lên màn hình. Ban đầu trông nó chẳng khác gì một vết mực loang

[13]

mà các bác sĩ tâm thần hay sử dụng làm trắc nghiệm, nhưng rồi dần dần tôi
nhìn ra hình dáng của cái đầu và một bàn tay.

“Ôi!” tôi kêu lên. “Con bé đang mút ngón tay cái phải không?”

“Hừmmm,” bác sĩ Moore đáp còn Beatrix thì mỉm cười.

Tôi nghẹn ngào nói với họ rằng chưa bao giờ tôi được chứng kiến điều gì
diệu kỳ đến vậy. “Con bé thật hoàn hảo,” tôi nói. “Hoàn hảo, đúng không
ạ?”

Bác sĩ Moore lẩm nhẩm tán đồng, “Xinh lắm, rất xinh.” Sau đó anh ta nheo
mắt nhìn lên màn hình và cẩn thận di đầu siêu âm từng chút một dọc theo
bụng tôi. Hình ảnh biến mất trong một tích tắc rồi lại hiện lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.