LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 290

Meg mỉm cười, giới thiệu tôi với chồng. Anh ta tên là Yossi, dáng người
gầy nhom, làn da sẫm màu và cách phát âm nghe rất lạ (về sau tôi mới biết
anh ta là người Israel nhưng sang Paris học). Anh ta cất áo khoác cho tôi và
mời tôi dùng đồ uống. “Cô dùng sâm banh nhé?”

Tôi áp tay lên bụng và lịch sự từ chối. “Vậy một ly Perrier được không?”

“Vâng, cảm ơn anh,” tôi nói, rồi Meg dẫn tôi vào phòng khách trông không
khác gì những căn phòng đăng trên tạp chí. Tôi chưa từng thấy dinh cơ nào
có trần nhà cao đến thế, ít cũng phải cao đến gần năm mét. Tường phòng
sơn màu đỏ sậm theo phong cách lãng mạn. Ngọn lửa bập bùng trong lò
sưởi tỏa ánh sáng dìu dịu lên tấm thảm phương Đông sặc sỡ và những món
đồ cổ tối màu. Trên chiếc kệ cao vút đến tận trần chiếm trọn một bức tường
là những cuốn sách bìa cứng đã ngả màu. Có điều gì đó ở chúng khiến tôi e
sợ, cứ như thể tôi sắp bị hỏi han đủ điều trong lĩnh vực văn học vậy.

Cả những vị khách cũng khiến tôi mất tự tin. Họ không giống đám bạn
New York của tôi, ở đó trông ai cũng như ai. Trong căn phòng này có
khoảng hơn chục người, dường như họ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau,
đến từ nhiều nền văn hóa khác nhau, đa dạng đến mức cảnh tượng trông y
như ảnh quảng cáo của hãng thời trang Benetton. Khi Yossi quay lại với
một chiếc ly pha lê đựng thứ đồ uống lóng lánh, Meg hỏi tôi đã tìm được
việc làm chưa.

“Vẫn chẳng được việc gì cả,” tôi đáp. “Nhưng mình đã đến chỗ bác sĩ cậu
giới thiệu rồi.”

“Thế cậu đã biết là con trai hay con gái chưa?” cô ấy háo hức hỏi.

“Rồi,” tôi nói, nhận ra rằng mình chưa chuẩn bị để ứng phó với câu hỏi
này.

“Con gái à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.