LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 298

“Sao hả? Tối qua thế nào?” tôi giục.

Ethan vặn nhỏ lửa xuống rồi đáp, “Bọn mình đã rất vui.”

Tôi quyết định không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.

“Cậu ngủ với cô ta phải không?”

Hai má cậu ấy lại càng đỏ tợn. Câu trả lời đã rõ rồi. “Không phải việc của
cậu,” Ethan đáp. “Đi nướng bánh mì đi.”

Tôi đứng lên, rời khỏi bàn và cho hai lát bánh mì vào lò nướng. “Một phần
nào đó cũng là việc của mình chứ.”

Cậu ấy lắc đầu hỏi, “Sao cậu lại nói vậy?”

“Mình là bạn cùng phòng của cậu... ngủ cùng giường với cậu... Mình cần
phải biết vị trí của mình có bị đe dọa hay không,” tôi cẩn thận lựa lời.

“Vị trí nào?”

“Chỗ của mình trên giường cậu,” tôi nói bằng giọng không chút đùa cợt.

“Cậu có thể ngủ ở đó,” Ethan đáp.

“Có thể ư? Sao lại thế?” tôi hỏi, thầm hy vọng Ethan đã nghĩ kỹ và thấy
rằng về lâu về dài Sondrine không phải người thích hợp dành cho cậu.

“Vì mình sẽ không để một phụ nữ có bầu phải sống khổ sở chứ sao... Mình
sẽ ở lại nhà cô ấy,” Ethan nói nhanh như thể đã suy nghĩ rất lung về vấn đề
đó rồi.

Mà thậm chí có khi cậu ấy còn nghĩ việc chúng tôi ngủ chung không còn
phù hợp nữa cũng nên. Thôi thì ít nhất tôi vẫn giữ được cái giường thêm
một thời gian ngắn, nhưng ngộ nhỡ mối quan hệ giữa Ethan và Sondrine trở
nên nghiêm túc hơn và họ chuyển về sống chung thì sao? Lúc đó sẽ thế nào
đây? Nghĩ đến điều đó tôi bỗng thấy lo, thậm chí còn hơi buồn. Tôi thích
tình cảm thân thiết giữa mình và Ethan, không muốn tình cảm ấy thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.