LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 299

Tôi quyết định mình phải chuẩn bị sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất. Nếu Ethan
và Sondrine thực sự nghiêm túc thì chắc chắn tôi cũng muốn có người bên
cạnh chứ. Về phương diện tình cảm (có ai muốn sống cô đơn bao giờ đâu?)
và cả phương diện tài chính nữa (dù không muốn phải thừa nhận điều đó).
Tôi muốn, rất muốn bổ sung thêm tính cách “độc lập và tự chủ” vào tờ
danh sách kia, nhưng thực tế mà nói, làm sao tôi sống được ở London khi
không nghề ngỗng, hơn nữa lại còn phải lo cho hai đứa con sắp chào đời?

Vậy là tôi lao vào hẹn hò với Geoffrey, đôi lúc bắt gặp mình đang mơ mộng
về một đám cưới thật to và một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc với ba bé trai
và một đôi chó giống Cavalier King Charles. Tôi nghe thấy mình đang nói,
vào nhiều năm sau đó, mỗi khi kể lại câu chuyện về buổi đầu gặp gỡ giữa
chúng tôi, “Thấy không? Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó cả. Cuộc
đời tôi đang chìm trong bể khổ rồi bỗng nhiên thật kỳ diệu, tất cả lại trở nên
tươi sáng và tốt đẹp.”

Tôi kể với Charlotte và Meg những hy vọng của tôi về tương lai khi chúng
tôi thong thả dạo bước trong công viên Hyde cùng Natalie vào một buổi
chiều nọ. Hai người phụ nữ ấy dường như đều hết sức vui mừng trước viễn
cảnh Geoffrey và tôi ở bên nhau. Họ ca ngợi Geoffrey hết lời, nào là anh ấy
là “một người cha tuyệt vời”, “một bác sĩ giỏi giang”, và là “người đàn ông
hiếm hoi có học thức cao nhưng không ngại yêu một phụ nữ đang có bầu”.

“Anh ta đẹp trai hết ý, và lại còn giàu sụ nữa chứ!” Charlotte nói trong lúc
cố gắng đẩy xe đẩy của Natalie chen giữa đám khách du lịch người Nhật
đang chụp ảnh tượng đài Peter Pan.

Tôi cười ngặt nghẽo. “Ừ. Thế mà các cậu đã định ghép mình với một gã
đầu đỏ cơ đấy!”

Meg cười vang. “Chẳng hiểu sao bọn mình không nghĩ đến Geoffrey ngay
từ đầu nhỉ. Có lẽ là vì cả hai đều coi anh ta là bác sĩ của cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.