LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 297

HAI MƯƠI LĂM

Hôm sau Geoffrey gọi điện cho tôi lúc gần trưa, điều đó chứng tỏ anh ta đủ
cá tính để không bày đặt bất kỳ trò chơi chờ đợi dớ dẩn nào. Nhưng cũng
có thể chỉ đàn ông Mỹ mới thích bày trò như thế. Dù gì đi nữa, Geoffrey
cũng nói với tôi rằng anh rất vui khi ở bên tôi và rất muốn được gặp lại tôi.
Tôi thấy tính tình thẳng thắn của Geoffrey quả là vô cùng thu hút, và ngược
lại, điều đó cũng khiến tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn.

Tối muộn ngày hôm ấy, tôi kể chuyện đó với Ethan khi cậu đứng bên bếp
làm món trứng rán và thịt muối để ăn tối. Cả hai chúng tôi lúc nào cũng mê
tít đồ ăn sáng, bất kể là vào bữa nào trong ngày. Thực ra, hồi còn học trung
học, một trong số ít những điều mà cả Ethan và tôi đều nhất trí đó là đến
quán IHOP sau một trận bóng đá thì sẽ tuyệt hơn là đến Taco Bell, dù quán
này rõ ràng có tiếng hơn hẳn.

“Ừ,” cậu ấy nói. “Có vẻ như cậu đã sẵn sàng cho một mối quan hệ lành
mạnh thực sự rồi đấy nhỉ?”

“Trái ngược với việc theo đuổi một kẻ như Marcus ấy hả?” tôi hỏi.

Ethan gật. “Marcus là kẻ thích nổi loạn.” Cậu ấy dùng thìa lật một quả
trứng rồi nhẹ nhàng ấn vào lòng đỏ của quả kia. “Trong tiềm thức, cậu biết
Dex không phải người dành cho mình nên cậu lừa dối anh ta để giải thoát
khỏi hôn ước.”

Tôi ngẫm nghĩ về những gì Ethan nói, bảo rằng có lẽ cậu có lý. Rồi tôi hỏi,
“Vậy còn chuyện giữa cậu và Sondrine thì sao?”

Tối hôm trước Ethan không về nhà. Suốt đêm tôi cứ nằm trằn trọc mãi,
nhìn đồng hồ liên tục và tự hỏi chẳng hiểu họ đang làm gì.

Ethan đỏ mặt nhưng vẫn dán mắt vào hai quả trứng trên bếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.