LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 296

Khi về đến căn hộ của Ethan, tôi mời Geoffrey vào trong uống chút gì đó
và chuyện trò thêm một lát.

Anh ta do dự, rồi nói, “Tôi rất vui lòng.”

Vậy là vài phút sau, khi thấy Ethan vẫn chưa về, tôi ngồi xuống sofa với
dáng điêụ khêu gợi và nói chuyện với Geoffrey một cách thoải mái. Chúng
tôi kể với nhau về New York và London, về công cuộc tìm việc làm của tôi
và nghề bác sĩ của anh ta, hai đứa bé song sinh và việc làm cha mẹ là như
thế nào. Sau đó chúng tôi dần hướng đến những đề tài riêng tư hơn. Cả hai
nói về mẹ của Max và cuộc chia tay trong hòa thuận với Geoffrey. Tôi kể
cho anh ta nghe về Marcus, thậm chí còn nói sơ qua về Rachel và Dex nữa.
Geoffrey hơi căng thẳng một chút nhưng vẫn dễ nói chuyện. Và lại còn rất
dễ coi nữa chứ.

Thế rồi, vào khoảng mười hai giờ gì đó, anh ta hỏi liệu tôi có thể chuyển
sang khám ở chỗ bác sĩ Smith - cộng sự của anh ta - được không. Tôi mỉm
cười bảo rằng mình cũng đang nghĩ đến chuyện ây .

“Nếu vậy... giờ đây, khi vấn đề khó khăn nho nhỏ đã qua... liệu anh có thể
hôn em không?” anh ta hỏi, xích lại gần tôi hơn.

Tôi nói đồng ý. Vậy là anh ta hôn tôi. Cảm giác thật dễ chịu. Đôi môi anh
ta thật mềm, hơi thở ngọt ngào, bàn tay dịu dàng. Tất cả tiêu chí đặt ra đều
đã được thỏa mãn. Anh ta chính là Alistair mà tôi đang tìm kiếm.

Thế nhưng, trong khi đang tận hưởng nụ hôn thực sự đầu tiên trong nhiều
tháng trời qua, nụ hôn với Geoffrey, một bác sĩ người Anh, người đang dè
dặt đặt tay lên khe ngực của tôi, tâm trí tôi trôi dạt đi đâu đó, đậu lại chỗ
Ethan và Sondrine. Lúc này đây cậu ấy có áp mặt lên cổ cô ta hay chỗ nào
đó tương tự không? Liệu Ethan có gục đổ trước cô ta không? Và liệu
Sondrine có bị đốn ngã vì mùi nước hoa nồng nàn nhưng cũng rất dịu dàng
mà cậu ấy dùng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.