LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 312

“Không hẳn. Mọi người cũng vừa ăn xong. Jeremy và Lauren cũng đang ở
đây.”

“Thế sao,” tôi nói. “Đám cưới của hai đứa chuẩn bị đến đâu rồi ạ?”

“Ổn cả.”

Tôi chờ đợi để được nghe mẹ hỏi thăm xem tôi có khỏe không, có còn ở
London không. Khi bà không nói gì, tôi đành ngượng nghịu lên tiếng. “Con
vẫn đang ở London... Mẹ nhận được thư của con rồi chứ?”

Mẹ tôi bảo bà đã biết tôi ở đó trước cả khi tôi nhắn về, vì bà tình cờ gặp mẹ
của Annalise lúc đi mua sắm ở khu thương xá. Bà nói thêm rằng thật xấu
hổ khi làm mẹ mà lại được biết tin con gái mình đang ở đâu từ một người
xa lạ. Tôi thấy chuyện đó chẳng có gì phải xấu hổ cả, vì tôi đã viết thư và
bây giờ lại còn chủ động gọi điện về. Nhưng tôi không để ý nghĩ đó ngăn
cản tôi nói với mẹ rằng tôi vô cùng ân hận và cảm thấy có lỗi vì đã làm cho
bà thất vọng. Tôi nói tôi rất hiểu bà đã choáng váng đến nhường nào lúc
nghe tin tôi có thai, và không một bà mẹ nào trên đời lại muốn con gái
mình vừa hủy hôn với một người đã lại có bầu với người khác nhanh đến
thế. Tôi cũng bảo rằng bà nhìn nhận về Marcus quả không sai. “Hắn là tên
khốn nạn, mẹ ạ. Con chia tay với hắn rồi. Giờ con mới hiểu mẹ chỉ muốn
những gì tốt đẹp nhất cho con thôi.”

Ethan siết tay tôi và gật đầu như muốn nói, “Tiếp đi, cậu làm tốt lắm.”

Tôi nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Còn chuyện này nữa, con
đã đi siêu âm rồi... và biết rõ hơn về đứa con trong bụng.”

“Là con gái à?”

“Không ạ. Không phải con gái. Con cũng tưởng thế nhưng không phải.”

“Vậy là con trai? Tuyệt quá nhỉ,” bà nói, giọng hoàn toàn vô cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.