LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 329

hai người - hay ít ra là những gì quen thuộc với hai người. Tôi nhớ mang
máng là trước đây tôi cũng từng có cảm giác này khi Rachel suốt ngày kè
kè bên cạnh Nate, anh người yêu học cùng trường luật với cô ấy. Tôi tự nhủ
rằng dù sắp tới sẽ có nhiều thay đổi nhưng Ethan và tôi sẽ mãi mãi thân
thiết. Thân hơn nhiều so với trước đây, khi tôi chưa chuyển đến London.
Chúng tôi chỉ cần cố gắng thường xuyên gặp nhau là được.

Vậy là sau một tuần bặt vô âm tín, tôi gọi điện vào di động của Ethan và
hẹn cậu ấy cùng ăn tối.

“Mình thấy cậu có vẻ buồn buồn,” Ethan nói khi chúng tôi ngồi ăn đồ Thái
ở căn hộ của cậu ấy.

“Một chút thôi,” tôi đáp. “Mình nghĩ đó là do những thay đổi sắp xảy đến.
Meg và Charlotte nói với mình rằng cảm thấy e sợ cũng là điều bình
thường mà.”

Cậu ấy gật đầu, lấy thức ăn đựng trong hộp xốp rồi bỏ ra đĩa. “Ừ. Đúng là
cuộc sống của cậu sắp trải qua một bước ngoặt rất lớn.” Cậu ấy trầm ngâm
rồi nói tiếp, “Có thể nào một phần là do mâu thuẫn giữa cậu và mẹ cậu
chưa được giải quyết chăng?”

“Không đâu,” tôi nói, thổi thức ăn cho nguội. “Mà cũng không phải vì
Rachel, nếu đó là điều cậu đang nghĩ đến.” Tôi nhìn Ethan, chờ đợi cậu ấy
nói thêm điều gì đó về cô ấy. Cậu ấy chưa kể - và tôi cũng không hỏi - về
cuộc nói chuyện giữa họ hôm Giáng sinh. Không nói cũng chẳng sao. Tôi
không muốn nghe lời khẳng định của cậu ấy về lễ đính hôn của bọn họ,
điều đó sẽ chỉ làm cuộc sống vốn mong manh của tôi thêm muộn phiền. Tôi
ngẩng lên nhìn Ethan đáp, “Mình chẳng rõ. Mình không thể xác định rõ
cảm xúc của mình lúc này. Chỉ là mình cảm thấy có điều gì đó không ổn,
vậy thôi.”

Ethan bảo có lẽ tôi cần được nghỉ ngơi. “Cậu đã sẵn sàng làm mẹ về mặt
tinh thần rồi... nhưng thể chất cũng cần phải sẵn sàng cho việc đó.” Cậu ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.