LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 331

“Đâu có. Ý mình không phải vậy. Mình chỉ muốn nói là... biết đâu hai
người cần thêm thời gian trước khi thực sự sẵn sàng sống cùng nhau. Dù
thế nào đi nữa mình vẫn muốn hai cậu nhóc có một chỗ ở nhà mình.”

“Lời đề nghị thật dễ thương. Cậu tốt với mình quá, Ethan à,” tôi nói.

Vậy là cuối tuần đó, trong khi Geoffrey phải đi trực, Ethan sơn tường
phòng em bé màu xanh dương, quét một lớp sơn trăng lên cái giá sách cũ
và lắp những chiếc nôi mà tôi đã mua từ mấy tuần trước đó. Trong lúc ấy,
Meg và Charlotte dẫn tôi đi mua thêm đồ dùng. Tôi chỉ mua những gì cần
thiết - tã giấy, khăn lau, chai lọ, yếm dãi, bộ áo liền quần, một tấm lót để
thay tã cho em bé, một chiếc xe đẩy đôi - và thanh toán bằng chiếc thẻ tín
dụng cuối cùng. Nhưng lúc tôi đang chờ trả tiền thì Meg và Charlotte lỉnh
đi rồi khiến tôi vô cùng bất ngờ khi mua tặng tôi bộ đệm và chăn gối màu
xanh dương dùng cho nôi rất đắt tiền cùng một tấm rèm đồng bộ để treo ở ô
cửa sổ nhỏ trong phòng em bé.

“Lúc nãy bọn mình thấy cậu ngắm nghía mãi,” Meg nói.

“Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu thật nhiều,” tôi nói, đón nhận món quà
của hai người bạn. Đó cũng là điều mà Rachel luôn làm vì tôi - một cử chỉ
hào phóng mà con người ích kỷ trước đây trong tôi luôn coi là điều hiển
nhiên, chẳng bao giờ biết trân trọng.

“Cậu đừng khách sáo, thực sự không có gì to tát đâu,” họ nói, trông cũng
vui mừng và hạnh phúc như tôi vậy.

Tôi nói với Meg và Charlotte rằng tôi thật may mắn biết bao khi có được
hai người bạn thân thiết như họ ở London này.

Tối muộn ngày hôm đó, khi cùng Ethan sắp xếp những món đồ cuối cùng
vào phòng em bé, tôi nói lời cảm ơn cậu ấy một lần nữa.

Ethan mỉm cười bảo, “Giờ cậu đã thấy khá hơn chưa?”

“Rồi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.