LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 347

“Không có gì,” Ethan nói vậy nhưng trông cậu ấy có vẻ bực bội khi băng
qua phòng, mở tủ lấy ra một chiếc quần jean và áo sợi cổ tròn màu xanh hải
quân.

“Sondrine giận vì mình ở nhà cậu phải không?” tôi hoi .

“Không. Cô ấy không giận,” cậu ấy nói dối. “Giờ cậu thấy trong người thế
nào?”

“Ổn cả, nhưng mình phải đi vệ sinh.”

Ethan gật đầu, nét mặt lo lắng. Cả hai chúng tôi đều biết thực ra những gì
tôi phải làm là kiểm tra xem có ra máu hay không. Cậu ấy ngồi ở mép
giường chờ tôi. Lát sau tôi quay lại báo với cậu ấy tin tốt lành.

“Không có gì,” tôi nói và giơ hai ngón tay cái.

Cậu ấy cười, bảo tôi quay lại giường nằm. Tôi ngoan ngoãn nghe theo.

“Bây giờ,” Ethan nói. “Mình làm món gì cho cậu ăn sáng nhỉ?”

Tôi không muốn gây thêm phiền toái gì cho cậu ấy nữa nên tôi nói tôi thích
cháo yến mạch ăn liền, dù thực ra tôi đang thèm món trứng đến chết được.

“Được rồi. Mình sẽ quay lại ngay,” cậu ấy nói.

Sau khi Ethan đi rồi, tôi nằm xem cuốn Cẩm nang dành cho bà mẹ mang
thai đôi
mà tôi đã để ngay bên cạnh giường của cậu ấy cách đây vài tuần.
Tôi xem kỹ sơ đồ tóm tắt quá trình mang thai theo tuần và kích cỡ đầu của
thai nhi, nghĩ rằng chắc bây giờ đầu hai con mình to cỡ bằng quả chanh.
Nếu tôi giữ được đến mốc tuần thứ ba mươi sáu, lúc đó chúng sẽ bằng quả
bưởi. Tôi nhủ thầm rằng mình có thể làm được.

Lát sau Ethan quay lại, mang theo một khay gỗ đựng trứng tráng, cà chua
thái lát và mấy miếng bánh mì nướng, được trang trí bằng một nhánh mùi
tây trông thật ngon mắt. “Mình mạn phép bỏ qua yêu cầu món ngũ cốc của
cậu. Cậu cần bổ sung protein.” Tôi ngồi dậy, duỗi thẳng hai chân ra để cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.