LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 36

Cuối cùng anh ta cũng xuất hiện trong chiếc áo nhàu nhĩ, quần jean thể thao
lụng thụng, râu ria lởm chởm ít nhất hai ngày chưa cạo. Nói tóm lại, anh ta
không phải loại đàn ông đáng để tôi liếc đến lần thứ hai.

“Dex-ter!” Marcus kêu lên, tiến lại gần chỗ chúng tôi và trao cho Dex cái
ôm thắm thiết kiểu-đàn-ông, vỗ bồm bộp lên lưng Dex. “Được găp cậu tôi
mừng lắm,” Marcus nói.

“Tôi cũng vậy,” Dex đáp, khoát tay về phía tôi với một cử chỉ lịch lãm.
“Đây là Darcy.”

Tôi chậm rãi đứng dậy, nghiêng người hôn lên cái má râu ria của anh chàng
phù rể thứ năm.

Marcus nhe răng cười. “À, nàng Darcy khét tiếng đây.”

Tôi thích được gọi là “khét tiếng” - mặc dù hai từ đó có ý nghĩa không
được hay lắm - vậy nên tôi bật cười, áp tay lên ngực và nói, “Khét tiếng gì
đâu.”

“Tệ quá,” Marcus khẽ lẩm bẩm, rồi chỉ vào một người phụ nữ cao ráo tóc
đỏ xinh như tượng đang đứng lóng ngóng bên cạnh. “À quên. Đây là Stacy,
bạn tôi. Trước đây chúng tôi từng là đồng nghiệp.”

Tôi đã thấy cô ta bước vào cùng lúc với Marcus nhưng không nghĩ rằng họ
đi với nhau. Trông hai người đó chẳng xứng đôi tí nào. Stacy đúng là tín đồ
thời trang, cô ta mặc áo khoác da lửng và đi đôi guốc da thằn lằn rất xinh.
Trong lúc chúng tôi đi theo người phục vụ đến bàn đã đặt, tôi tặng cho Dex
một cú lườm dằn dỗi, nổi cáu vì trước lúc đi anh đã bảo có lẽ tôi nên “bớt
chưng diện” đi một chút khi tôi xuất hiện với chiếc áo quây kẻ ca rô đỏ ôm
sát và áo choàng không tay Louis Vuitton. Thế nên giờ đây tôi mới kẹt
cứng trong cái áo khoác vải tuýt đen trắng thanh nhã này bên cạnh Stacy rõ
là nổi bật. Tôi đưa mắt dò xét Stacy một lần nữa, thầm tự hỏi không biết
trông cô ta có xinh hơn mình không nhỉ. Rồi tôi nhanh chóng thấy rằng
mình xinh đẹp hơn, nhưng cô ta lại cao hơn, điều đó làm tôi khó chịu. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.