LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 367

trong khi ông Smith hướng dẫn tôi dồn sức rặn. Tôi làm theo, lấy hết sức
bình sinh rặn thật mạnh, cứ liên tục như thế. Tôi nhớ mình đã thở hồng hộc,
mồ hôi vã ra như tắm, mặt mũi nhăn nhó đủ kiểu đến là xấu và hét lên
những tiếng la bị dồn nén trong cổ họng. Sau một quãng rất lâu, bác sĩ
thông báo là em bé đầu tiên đang ra. Tôi nhỏm dậy để nhìn và nhác thấy
mái tóc sẫm màu dính bết, rồi đến đôi vai, rồi đến thân người và cuối cùng
là đôi chân nhỏ nhắn.

“Là con trai,” ông Smith nói.

Sau đó tôi nghe thấy âm thanh đầu tiên của con trai mình trên thế giới này.
Giọng thằng bé khàn khàn như thể nó đã khóc trong bụng mẹ suốt mấy
tiếng đồng hồ rồi. Tôi khao khát được ôm con trong tay. “Tôi muốn nhìn
cháu,” tôi nói qua tiếng thổn thức.

“Chờ chút xíu nữa thôi,” bác sĩ nói. “Chúng ta còn phải cắt dây rốn nữa...
Ethan, anh muốn nhận vinh dự này chứ?”

“Mình cắt được không?” Ethan hỏi tôi.

Tôi gật và khóc dữ hơn. “Dĩ nhiên là được chứ.” Ethan đón lấy cây kéo to
bằng kim loại từ tay nữ hộ sinh và cẩn thận cắt dây rốn. Bác sĩ thắt lại,
kiểm tra nhanh xem em bé có vấn đề gì không rồi quấn bé lại trong một
tấm chăn và đặt lên ngực tôi. Tôi đặt đầu bé lên trên trái tim mình và lập
tức bé nín ngay trong khi tôi vẫn đang nức nở. Tôi cúi xuống ngắm nghía
từng đường nét trên gương mặt tựa thiên thần của con. Gò má tròn trịa, đôi
môi bé xíu nhưng đầy đặn, lúm đồng tiền trên má trái. Lạ ghê, sao trông bé
lại giống Ethan đến thế được nhỉ.

“Thằng bé thật tuyệt vời. Đúng vậy không?” tôi hỏi mọi người trong phòng.

Ethan nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi và nói, “Phải. Vô cùng tuyệt vời.”

Tôi cố gắng tận hưởng giây phút này và thấy rằng tất cả những gì tôi từng
đọc, từng nghe nói về chuyện sinh con đều không thể diễn tả hết những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.