LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 368

cảm xúc trong tôi lúc này.

“Cậu đặt tên bé là gì?” Ethan hỏi.

Tôi chăm chú nhìn gương mặt của con để tìm kiếm câu trả lời. Những cái
tên khoa trương mà tôi từng cân nhắc - chẳng hạn như Romeo và Enzo -
giờ nghe thật dớ dẩn và chẳng hợp chút nào. Đột nhiên tôi nghĩ ra. “John,”
tôi nói. “Em bé là John.” Tôi tin con mình nhất định sẽ xứng với một cái
tên thẳng thắn và mạnh mẽ như vậy. Bé sẽ là một chàng John tuyệt vời.

Đúng lúc đó, ông Smith nhắc tôi là tôi vẫn còn phải làm nốt một việc nữa,
và nữ hộ sinh bế bé John lên đưa cho cô y tá. Tôi cố nhìn theo đứa con mới
chào đời nhưng cơn đau mới lại dậy lên. Tôi nhắm mắt rên rỉ. Liều thuốc tê
khi nãy hình như đang dần hết tác dụng, tôi năn nỉ bác sĩ cho tôi thêm một
liều nữa nhưng ông ấy không đồng ý và giải thích gì đó cho tôi nhưng tôi
chẳng thể tập trung nghe. Ethan thì cứ nhắc đi nhắc lại rằng nhất định tôi sẽ
làm được.

Sau vài phút đau đớn khổ sở, tôi nghe thấy tiếng khóc thứ hai. Em trai của
John chào đời khi ngày mới vừa sang được vài giây. Hai anh em sinh đôi
mà mỗi đứa lại có ngày sinh nhật riêng. Dù biết hai bé giống hệt nhau
nhưng tôi vẫn vô cùng háo hức được trông thấy đứa con thứ hai của mình.
Ethan cắt dây rốn, và nữ hộ sinh quấn em bé trong lớp chăn rồi trao cho tôi.
Qua làn nước mắt, tôi nhác thấy ngay là cậu em này cũng có những nét
giống hệt anh mình, nhưng rõ ràng hơn. Bé nhỏ hơn và nhiều tóc hơn một
chút. Nét mặt bé trông sao mà cương quyết, tôi thấy thật ngộ nghĩnh khi
một đứa trẻ bé xíu mà đã có vẻ mặt ấy rồi. Và lần này cũng thế, tên của bé
bất chợt xuất hiện trong đầu tôi.

“Con là Thomas,” tôi cúi đầu thì thầm. Bé mở một bên mắt liếc tôi một cái
với vẻ hài lòng thấy rõ.

“Tôi ôm cả hai cháu được không?” tôi hỏi bác sĩ. Ông ấy gật đầu và đặt
John lên ngực tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.