LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 76

hối hận đến mức nào. Và nếu cô ta chịu khó cầu xin đủ lâu, nhắc đến tình
bạn giữa chúng tôi một cách thống thiết thì cuối cùng chắc tôi cũng sẽ đồng
ý tha thứ cho cô ta. Nhưng còn lâu, rất lâu nữa Rachel mới giành lại được
vị trí danh dự là bạn thân nhất của tôi.

Tôi lại quay sang nhìn Marcus đang ngủ, một tay gối dưới đầu, tay kia
buông thõng xuống giường. Trán anh nhíu lại như thể đang làm phép chia
dài ngoằng trong mơ. Rồi đôi môi bĩu ra trông thật gợi cảm khiến chiếc
cằm chẻ lại càng nổi rõ. Đột nhiên gương mặt Marcus hóa thành mặt Dex,
giống như hình ảnh ở cuối video clip bài “Black or White” của Michael
Jackson vậy.

“Marcus, dậy đi,” tôi vừa gọi vừa lay cánh tay anh. “Em bắt đầu thấy bực
mình rồi đấy.”

Anh vẫn ngáy khò khò. Tôi rướn người tới hôn anh. Marcus bật ra một
tiếng kêu trầm khàn trong cổ họng, mở một mắt ra, và lầm bầm, “Chúc
buổi sáng tốt lành, Darce.”

“Anh có nghĩ giờ này hai người đó đang ở với nhau không?” tôi hỏi.

“Anh đã bảo em rồi còn gì,” anh đáp. Chắc ý anh muốn nói đến câu không
mà tối hôm trước anh đã nhắc đi nhắc lại với tôi hơn chục lần.

“Anh nói lại đi.”

“Không... anh nghĩ không có chuyện đó đâu. Chắc chắn hôm qua em đã
phá hỏng tâm trạng của họ, và có lẽ cậu ta đi rồi cũng nên.”

Tôi đành tin lời anh. “Được rồi... Nhưng dù thế chăng nữa, hôm nay em
cũng không thể đi làm được. Có quá nhiều điều khiến em phải suy nghĩ.
Anh muốn gọi điện cáo ốm giống như em không?”

Trong suốt bảy năm trời yêu Dex, tôi chưa bao giờ thấy anh ta gọi điện giả
vờ ốm để xin nghỉ, trừ phi ốm liệt giường. Mọi chuyện với Marcus rồi sẽ
khác. Cuộc sống của hai chúng tôi rồi sẽ vui vẻ và lắm bất ngờ phải biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.