LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 78

tôi phải làm cho Marcus hiểu rằng thông báo cái tin chấn động ấy cho đồng
nghiệp là một việc vô cùng khó khăn và đau lòng đối với tôi, và rằng tôi
cần anh làm chỗ dựa - ví dụ như gọi điện và e-mail cho tôi suốt cái ngày
khổ sở này. Hay thậm chí tuyệt vời hơn là anh ở nhà đợi tôi trở về. Tôi
tưởng tượng ra cảnh Marcus bước qua ngưỡng cửa đón mình với chiếc hộp
màu da cam của hãng Hermès và một nụ cười chan chứa yêu thương.

“Anh biết em phải nói với những người em đã mời,” Marcus đáp. “Chỉ là
anh thấy không cần phải giải thích chi tiết mọi chuyện. Cứ gửi một loạt e-
mail chung cho họ, thế là xong.”

“Nhưng thể nào họ cũng hỏi có chuyện gì cho xem,” tôi nói, thầm nghĩ họ
mà không hỏi thì tôi sẽ thất vọng lắm. “Người ta sẽ muốn biết chi tiết chứ.”

“Một đứa tò mò hóng chuyện như em thì thế, nhưng đâu phải ai cũng giống
em đâu.”

“Trong thế giới của những người làm PR, ai cũng giống em hết. Thật đấy.
Việc của bọn em là nghe ngóng, thu thập và phát tán những thông tin gây
sốc. Mà đây lại là thông tin gây sốc hạng nhất.”

“Anh chỉ muốn nói là em có quyền nói với những kẻ đó rằng việc ai nấy lo,
đừng có gí mũi vào chuyện người khác,” Marcus đáp.

Tôi bảo đấy không phải cách sống của tôi. Rồi tôi vội bước ra khỏi giường,
cố cưỡng lại ham muốn làm chuyện ấy.

Dù sao hôm nay tôi cũng còn bao nhiêu việc phải giải quyết nữa. Tôi tắm,
trang điểm rồi ra tủ quần áo của Marcus, trong đó đầy ních quần áo của tôi
mang đến từ tối hôm trước. Tôi chọn chân váy bút chì Escada, áo Versace
màu xanh lá cổ chữ V và đôi giày quai hậu Ferragamo. Sau đó tôi thò đầu
vào phòng tắm để chào Marcus, anh đang gào to hết cỡ bài “Purple Rain”,
mà lại còn đúng nhạc nữa chứ, thật là ấn tượng không ngờ.

“Hẹn anh tối nay nhé cưng!” tôi gọi vọng vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.